Đoàn xe tạo thành một vòng tròn, dừng lại trên một bãi đất trống bằng phẳng để nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đây là nơi mà ba người, gồm anh Mễ, Văn Cửu Tắc và Đới Anh đã chọn khi dò đường ở khu vực này. Ở đây ít thây ma, lại không cách xa khu nhà xưởng ở ngoại ô mà bọn họ muốn đến. Ở đằng xa là một cánh đồng hoang vu.
Xe của Văn Cửu Tắc như thường lệ đậu ở ngoài cùng, những người trong đội đều vô tình hay cố ý mà nhìn về phía xe cậu.
Lúc ở trên đường, mọi người đều đã đã thấy rõ cảnh Văn Cửu Tắc mang thây ma đó lên xe.
Thây ma không có lý trí, lúc nào cũng muốn công kích con người. Bây giờ nó lại ở trong đoàn xe, trở thành một mối đe dọa với mọi người.
Đới Anh vừa mới xuống xe, anh Mễ, đội trưởng của đoàn lập tức vẫy tay gọi câu ta lại, muốn dò hỏi tình hình.
Đới Anh quay đầu lại nhìn chiếc xe, sau đó nhỏ giọng nói: “Thây ma này… là bạn gái cũ của anh họ em.”
Anh Mễ là một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, không cao lắm, nhưng cơ thể lại vô cùng cường tráng, lại còn là một người hào sảng. Anh ấy ngạc nhiên trong giây lát rồi lại thở dài, nói:
“Anh có thể hiểu được tâm trạng của Tiểu Văn, nhưng mà nếu cậu ấy mang thây ma vào đoàn xe thì những người khác chắc chắn sẽ có ý kiến.”
“Thây ma cuối cùng vẫn là thây ma, không phải là người sống. Ngay cả khi mang nó bên người, nó cũng không nhớ được bạn bè thân thích trước đây, nó chỉ biết là mình muốn ăn người… Haiz, tiểu Anh, em khuyên anh họ của em đi, chúng ta vẫn nên giết thây ma đó.”
Đới Anh nhớ tới cảnh anh họ thản nhiên ôm thây ma trên xe, da gà lập tức nổi lên: “Em cảm thấy anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Nếu không xuống tay được thì bỏ lại nó ở xa cũng được. Nói cho cùng, cậu ấy không thể mãi mang theo một thây ma như vậy.” Anh Mễ nói.
Đới Anh cũng nghĩ vậy.
Lúc tận thế vừa bắt đầu, ai cũng có người thân, bạn bè hay người yêu biến thành thây ma. Có vài người không thể xuống tay được, cho dù biết đối phương đã chết nhưng vẫn không nguyện ý chấp nhận.
Cũng có nhiều người mang người thân đã biến thành thây ma bên người, hy vọng sẽ có một ngày bọn họ khôi phục.
Một, hai ngày thì không sao, nhưng thời gian lâu dần, những người mang theo thây ma này, nếu không phải không cẩn thận bị chúng cắn rồi biến thành thây ma thì cũng bị người khác xa lánh, phải sống một mình bên ngoài doanh trại rồi cuối cùng chết ở đó.
Thậm chí có người nuôi thây ma, rồi vì chúng mà hại người khác. Loại người này cuối cùng cũng bị người khác vây giết chung với thây ma.
Những năm nay Đới Anh đã nhìn thấy những bi kịch giống vậy rất nhiều. Bây giờ mọi người đều đã tạo thành thói quen, có người thân hay bạn bè biến thành thây ma thì giết thẳng để toàn vẹn đôi đường.
Cậu ta không muốn anh họ của mình sẽ bị xa lánh vì một thây ma, càng không muốn một ngày nào đó anh ấy vì không cẩn thận mà nộp mạng cho thây ma đó.
Cậu ta hạ quyết tâm muốn khuyên nhủ anh họ của mình. Nhưng khi trở lại xe, nhìn thấy anh họ vẫn đang ôm thây ma, sự kiên định bỗng trở nên do dự.
“Anh họ, anh… thây ma này…”
“Câm miệng.” Văn Cửu Tắc nhắm mắt lại, dựa vào vai Tiết Linh, phun ra hai chữ.
Đới Anh bối rối quay trở lại ghế lái, cậu ta nghĩ, chờ anh họ bình tĩnh hơn, đến tối rồi nói.
Bởi vì một thây ma, không khí trong thời gian nghỉ ngơi của đoàn xe trở nên vi diệu và căng thẳng. Ngay cả khi đến được địa điểm mục tiêu, không có tiếng nói, cười, hay đùa giỡn thường ngày vang lên.
Đoàn xe bọn họ có nhiệm vụ đến thành phố An Khê.
Sau ba năm ở thời tận thế, tín hiệu mạng đã bị ảnh hưởng vẫn chưa thể khôi phục, việc liên lạc từ xa trở thành một vấn đề lớn. Các căn cứ lớn nhỏ nằm rải rác khắp nơi, tự quản quý.
Căn cứ của nhóm Đới Anh là một trụ sở không lớn cũng không nhỏ, xung quanh có ruộng đất, gần đó có núi rừng, thức ăn cơ bản có thể tự cung tự cấp, nhưng nhiều nhu yếu phẩm thiết yếu lại vô cùng khan hiếm.
Trong căn cứ, có một người từng sống ở thành phố An Khê, biết khu công nghiệp ở nơi này có nhà máy dệt, giấy vệ sinh, xà phòng, và một số xưởng nhỏ khác.
Căn cứ bèn quyết định phái người đến xem tình hình, nếu có thể thì vận chuyển một số máy móc về trước.
Bây giờ bọn họ đã thành công tìm được khu xưởng, phát hiện nơi này quả thật không bị tàn phá nhiều, ai nấy đều hào hứng.
Việc cần làm tiếp theo là tiến sâu vào nhà máy, dọn dẹp thâm ma để đảm bảo an toàn rồi vận chuyển một số máy móc vẫn còn nguyên vẹn vào có thể sử dụng được lên xe.
Nếu như ở đây có nhiều máy móc có thể dùng, bọn họ còn phải trở về căn cứ xin hỗ trợ.
Anh Mễ phân công nhiệm vụ cho mọi người trong đội, lúc này, có người nhìn về phía chiếc xe của Văn Cửu Tắc.
“Anh Mễ, anh Văn không dọn thây ma với chúng ta sao?”
Văn Cửu Tắc có thân thủ tốt, chắc chắn là đã từng tập luyện. Có cậu cùng đồng hành, mọi người đều cảm thấy ung dung hơn rất nhiều.
Ngày thường, lúc có những nhiệm vụ dọn thây ma như thế này, chỉ cần anh Mễ hỏi, Văn Cửu Tắc đều sẽ nể mặt tham gia.
Có người vừa nhắc tới cậu, người khác đã lập tức lên tiếng: “Cậu ta đi cùng thì cái con thây ma đó phải làm sao? Cứ để nó ở doanh trại à?”
“Có thây ma ở doanh trại làm tôi không thể yên tâm được. Vợ tôi còn phải ở đây nấu cơm, lỡ đâu thây ma tấn công người thì làm sao?”
Đới Anh vừa đi tới đã nghe những lời này, cậu ta vội vã nói: “Anh họ của em đã trói thây ma đó lại rồi, bây giờ nhốt ở trong xe, chỉ cần không tới gần thì sẽ không có chuyện gì.”
Có người còn muốn phản đối thì tiếng động từ phía cửa xe đã vang lên, Văn Cửu Tắc cũng bước xuống. Thấy cậu đi tới, người vừa ý kiến đã không dám lên tiếng gì nữa.
Anh Mễ cười ha ha, vẫy tay gọi Văn Cửu Tắc rồi thương lượng với cậu: “Chúng tôi định đến nhà máy chế tạo xà phòng gần đây nhất, cậu có muốn đi dọn dẹp thây ma với chúng tôi không?”
“Cứ như thỏa thuận trước đây, sau khi dọn dẹp xong, tôi sẽ cho cậu thêm hai can xăng và một trăm viên đạn, thế nào?”
Xăng và đạn là hai loại hàng hóa có giá trị rất cao, cực kỳ khó kiếm được.
Ngoại trừ việc có Đới Anh ở đây, lý do mà Văn Cửu Tắc đi theo đoàn xe này còn là vì anh Mễ ra tay rất hào phóng.
Văn Cửu Tắc suy nghĩ một lúc, sau đó sảng khoái đồng ý: “Được.”
Sắc mặt của anh Mễ và những người khác trong đội lập tức dịu lại, Đới Anh giơ tay: “Em cũng đi!”
Văn Cửu Tắc vỗ vai em họ mình: “Em không được đi. Em ở đây trông chừng xe cho anh, đừng để ai đến gần.”
“... Dạ.” Đới Anh đưa mắt nhìn anh họ của mình và nhóm của anh Mễ rời đi. Doanh trại của bọn họ bây giờ chỉ còn lại mấy người.
Cậu ta trở lại bên chiếc xe của Văn Cửu Tắc, nhìn vào trong cửu kiếng, thấy thây ma đang bị trói đó vẫn im lặng, bèn yên tâm ngồi xuống bên cạnh xe, chải lông cho Su Kem, xoa đầu nó, rồi chơi đùa với nó.
Anh họ không ở đây, cậu ta cũng không dám ở trong xe một mình với thây ma. Quá đáng sợ.
Một người đàn ông trung niên lại gần, trong tay còn ôm một cậu bé có gương mặt tái nhợt.
“Tiểu Anh à.”
“Chú Phùng, có chuyện gì sao?”
“Ừ, chú muốn hỏi cháu một chuyện. Tiểu Văn định sẽ mang thây ma ở trên xe mãi sao?”
“A… chuyện này…”
“Chú nói cho cháu biết, chuyện này không thể được! Cháu nhìn xem, người đi cùng thây ma thì làm sao có kết cục tốt.”
Hai cha con Phùng Vĩ không phải là thành viên cố định của đoàn xe bọn họ. Lần này hai người theo đoàn đến thành phố An Khê là vì muốn tới đây tìm thuốc.
Cậu bế Phùng Tử Thành chỉ mới chín tuổi đã mắc bệnh tim. Thuốc mà cậu bé cần không có ở trụ sở. Phùng Vĩ không thể trơ mắt nhìn con trai của mình chết vì bệnh được nên cắn răng mang theo cậu bé đi ra ngoài. Ông ấy nghĩ rằng có thể ở thành phố An Tây vẫn còn bệnh viện hoặc hiệu thuốc có thuốc con trai cần.
Bởi vì bệnh tim của cậu bé, Phùng Vĩ đi đâu cũng mang cậu bé theo, bảo vệ cậu bé rất cẩn thận. Mọi người trong đoàn đều chăm sóc bọn họ, Phùng Vĩ không phải đi dọn dẹp thây ma, chỉ cần ở doanh trại hỗ trợ.
Bây giờ xăng rất khan hiếm, xe có thể dùng được cũng rất ít nên mọi người đều phải chen chút lẫn nhau để ngồi. Cậu bé không chịu nổi chuyện này nên hai cha con họ thường đi xe của Văn Cửu Tắc, bởi vì xe cậu là chiếc rộng rãi nhất.
Vì bệnh tim của cậu bé, Văn Cửu Tắc ngầm đồng ý cho hai cha con họ quá giang. Mỗi khi không cần giết thây ma, hai cha con họ thường ngồi trên xe cậu.
Nhưng nếu trong xe có thêm một thây ma nữa thì sau này bọn họ sao còn dám ngồi.
“Chú nói thật, bây giờ cháu thừa dịp tiểu Văn không có ở đây, đi xử lý thây ma đó đi.” Phùng Vĩ tận tình khuyên nhủ.
“Không được, không được!” Đới Anh theo bản năng từ chối. “Anh họ sẽ nổi giận!”
“Cậu không xuống tay được thì để tôi!” Một người phụ nữ có cơ thể cường tráng xách đao tới. “Đến lúc đó cậu cứ nói nó là do tôi giết, để tôi xem anh họ cậu có thể đánh tôi không!”
Người phụ nữ phụ trách nấu ăn và canh giữ doanh trại, cùng với chồng mình là anh Vương, là những người lớn tuổi trong đoàn. Mọi người đều kêu cô ta là chị Lư.
Thỉnh thoảng khi đoàn không đủ người, chị ta cũng sẽ đi giết thây ma với những người đàn ông khác. Cách xử lý thây ma của chị ta còn nhanh nhẹn hơn cả những người đàn ông gầy yếu trong đoàn.
Bởi vì hai vợ chồng này đã từng tận mắt nhìn thấy con gái một của mình bị thây ma ăn thịt, chị ta là người ghét thây ma nhất.
“Thây ma là cái gì? Là súc vật ăn thịt người, đã không còn là người. Bởi vì có thứ này, cuộc sống của chúng ta đã không còn yên ổn! Muốn nuôi thây ma ở doanh trai, tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Chị Lư ồn ào nói.
Nếu chỉ có Phùng Vĩ khuyên thì Đới Anh sẽ do dự, nhưng chị Lư đã ở chung với cậu ta lâu hơn, lời của chị thật khó để không làm Đới Anh giao động.
Dù sao thì chính cậu ta cũng cảm thấy rằng anh họ không nên mang thây ma đi cùng.
“Giết chị ấy… không được, hay là vậy đi, em lái xe, ném chị ấy xa khỏi đây một chút.” Đới Anh chần chừ một lúc rồi nói.
“Vứt đi chỗ khác không phải vẫn gây hại của người khác sao? Giết một lần cho xong!” Chị Lư nói.
“Không được, anh họ thật sự sẽ nổi giận!” Đới Anh nâng giọng. “Em sẽ vứt chị ấy đi.”
…
Tiết Linh ngồi trên xe, cô đã thử chạy trốn mấy lần nhưng không thành công, chỉ có thể ngồi im lặng, rơi vào trạng thái thảnh thơi như Phật.
Thây ma không mở cửu xe, nhưng tên đàn ông chó chết đó lại cẩn thận như vậy, ngay cả cửa sổ cũng khóa.
Ghế lái bỗng nhiên có có người xuất hiện. Đó là em họ của Văn Cửu Tắc, cậu ta nhìn cô một cái, sau đó vội vã nói: ( app truyện T Y T )
“Xin lỗi chị, em phải vứt chị ra xa một chút, chị đừng trách em, chỉ trách chị là thây ma.”
Cậu ta biết thây ma không nghe được tiếng người, những lời này nói ra cũng chỉ để tự an ủi bản thân.
Trước khi lái xe, cậu ta kiểm tra, xác nhận tay của thây ma ở ghế sau đã bị trói, cơ thể thì bị dây an toàn buột chặt, không thể đột ngột nhào tới cắn mình, rồi mới vội vã khởi động xe rời đi.
Tiết Linh không ngờ sẽ có chuyện vui ngoài ý muốn thế này. Cô đang muốn chạy trốn thì em họ này đã đến hỗ trợ.
Cảm ơn, em trai!
Dọc đường, Tiết Linh rất phối hợp, không hề cố ý gào rống hay giãy giụa để dọa người, để Đới Anh có thể bình an đưa cô đến một rừng cây vắng vẻ.
Xe dừng ở ven đường một lúc, bỏ lại Tiết Linh rồi nhanh chóng chạy đi.
Tiết Linh bò dậy từ chỗ cũ, trong lòng không khỏi than thở.
Đã làm người tốt, sao lại không làm đến cùng, giúp cô cởi sợi dây trói tay ở sau lưng.
Cái tên chó chết Văn Cửu Tắc đó trói cô quá chặt. Một thây ma như cô thật sự rất khó mà tự tháo nó ra được!
Có lẽ cô phải tìm ai đó, vào bếp lấy con dao rồi cắt đứt sợi dây da này.
Được lắm, cô lại tự do! Nhanh đi thôi!
Cô lảo đảo bước đi trên con đường hoang vu, nghĩ rằng không bao giờ muốn nhìn thấy Văn Cửu Tắc nữa.
Cô đã chết một cách yên bình, nhưng lúc Văn Cửu Tắc ôm cô suốt quãng đường ở trên xe, cô có cảm giác như bản thân sắp chết một lần nữa.
Vào chạng vạng tối, những người đàn ông hoàn thành công việc dọn dẹp thây ma, rời khỏi khu vực nhà máy. Bọn họ ai cũng vui mừng bởi vì có rất nhiều máy móc vẫn còn có thể sử dụng.
Văn Cửu Tắc rời khỏi đội, quần áo cậu dính đầy vết máu và vết bẩn, tay thì đang lau chùi con dao ngắn, súng vắt chéo bên thắt lưng.
Cậu đi tới bên cạnh chiếc xe của mình: “Có giúp anh trông xe không đó, không có ai đến gần chứ?”
“À…” Gương mặt của Đới Anh hơi tránh né, qua loa đáp lại một tiếng.
Văn Cửu Tắc nhìn biểu cảm của cậu ta, lập tức cảm thấy không ổn, lập tức nhíu mày, mở cửa xe ra.
Trong xe là hai cha con Phùng Vĩ, người đàn ông trung niên với tướng mạo thật thà đang ôm đứa con trai ngủ đang say giấc, cười gượng chào cậu: “Tiểu Văn, về rồi à.”