Mặt trời nắng chói chang, trên con phố xuất hiện một mùi hỗn hợp lạ của xăng, của bụi và của cao su bốc lên.

Tiết Linh nằm trong đống thây ma bị bắn nát đầu, mùi hôi thối trên người những thây ma không chú ý vệ sinh này xông thẳng vào mũi cô.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cứ như đã thật sự chết rồi vậy.

So với việc sợ chết, cảm xúc mãnh liệt nhất trong lòng của Tiết Linh lúc này lại là xấu hổ.

Vào thời điểm và địa điểm không ngờ tới, cô đột nhiên gặp lại người yêu cũ đã ba năm không gặp… cực kỳ muốn chạy!

Trong khoảnh khắc lúc nãy, cô chưa kịp suy nghĩ gì nhiều đã theo bản năng mà nằm xuống giả chết, chỉ vì cô không muốn đối mặt.

Có một câu nói rất đúng: vào thời điểm mà bạn khó khăn nhất, người mà bạn không muốn gặp nhất chính là bạn trai cũ.

Lúc mà cô và tên đàn ông thối này chia tay, cô hận không thể chặt cậu ra rồi chấm tương ăn.

Cô từng nghĩ về một tương lai đầy hãnh diện của mình, lúc đó cô đã trở thành một người phụ nữ giàu có, còn Văn Cửu Tắc thì sa cơ thất thế mà phải bán thân.

Lúc đó cô chắc chắn sẽ không nhận ra cậu.

Ai ngờ hiện thực lại có sự chênh lệch lớn với tưởng tượng của cô như vậy.

Giờ phút này, cô đang nằm trong đống thây ma, đầu tóc bù xù, mặt mũi lấm lem giống như một đống rác, trong khi Văn Cửu Tắc thì ngồi trên xe giết thây ma, có lẽ vẫn chưa nhận ra cô.

Nói không chừng, nếu lúc nãy cô nằm xuống trễ một chút thì đã bị viên đạn của Văn Cửu Tắc bắn chết rồi.

Tiết Linh tức muốn hộc máu lại nôn nóng và khó chịu. Bây giờ cô chỉ cầu cho Văn Cửu Tắc thật sự không nhận ra mình.

Cầu bọn họ nhanh rời khỏi con đường này để cô thừa dịp đám người kia lo dọn dẹp thây ma mà lặng lẽ chạy trốn.

Cô muốn đổi nơi ở, không muốn tới nơi này nữa.

Trong lúc tâm trí của Tiết Linh đang hỗn loạn, đoàn xe đã tới gần, cô nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên: “Anh họ, anh làm gì vậy?”

Sau đó là một loạt tiếng bước chân đi thẳng về phía cô.

Tiết Linh: “...”

Cô thật sự không muốn thừa nhận tiếng bước chân mà mình nghe được là của tên chó Văn Cửu Tắc đó.

Tiếng bước chân càng càng gần rồi ngừng ở ngay bên cạnh cô.

Cậu trầm ngâm một lúc lâu, cứ như đang nhìn chằm chằm cô.

Tại sao? Do cảm thấy cô trông quen quen sao? Là đã nhận ra cô rồi sao?

Mặt Tiết Linh úp xuống dưới, cảm nhận cả cơ thể dần trở nên cứng đờ vì lo lắng.

Đã chết lâu như vậy, làm thây ma cũng được ba năm, khả năng hô hấp và nhịp tim đã biến mất từ lâu rồi, nhưng mà giờ phút này Tiết Linh vẫn có cảm giác trái tim mình đang đập mạnh.

Một bàn tay bỗng nhiên sờ lên ót cô.

Bàn tay của Văn Cửu Tắc rất lớn, ngón tay lại dài, chỉ một bàn tay của cậu đã có thể che kín cái ót của cô.

Bàn tay đó xoa cái đầu tóc rối bù của cô, khiến ngón tay của Tuyết Linh co rút một cách không tự nhiên như thể bị điện giật.

Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh cô lại trầm ngâm thêm một lúc, rồi cười, lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình: “Tôi còn chưa bắn mà, sao lại ngã thế này.”

Tiết Linh chậm rãi nháy mắt, cảm thấy may mắn vì thây ma không có nước mắt.

Cô không biết tại sao lúc nghe thấy giọng nói của cậu, cô lại muốn khóc.

Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc, cái tên chó chết này!

Cô đột nhiên tức giận, như trở thành một thây ma thực thụ, không còn lý trí, há miệng muốn cắn người đàn ông bên cạnh.

Cho dù là thây ma nào đi nữa, lúc tấn công đều rất đáng sợ, Tiết Linh cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng cô rất chú trọng việc làm đẹp, không giống những đồng loại mất đi lý trí khác, cứ tùy ý dãi nắng dầm mưa, cô thường không đến những chỗ dơ bẩn, thỉnh thoảng còn tắm mưa để làm sạch cơ thể. Nhưng những điều này cũng chỉ giúp cô trông đỡ hơn, không thảm hại như những thây ma đã chết khác.

Làn da của cô hơi xanh và cứng như những thây ma khác, đôi mắt phủ một lớp sương màu đỏ sẫm, trong miệng là những chiếc răng sắc nhọn của thây ma.

Trông mình như vậy chắc chắn là đáng sợ lắm, Tiết Linh nghĩ.

Cô nhào về phía Văn Cửu Tắc, nghĩ rằng, nếu bị cậu nhìn thấy bộ dạng này thì chi bằng giết cô luôn đi.

“A! Anh họ!”

“Trời ơi, anh Văn cẩn thận!”

Nhìn thấy màn công kích bất ngờ của thây ma, một số người ở đằng sau hét lên.

Tiết Linh cảm thấy hôm nay có lẽ mình sẽ chết ở đây rồi, nhưng trước khi chết, cô nhất định phải dọa cho Văn Cửu Tắc kinh hồn bạc vía mà hoảng loạn bò khắp nơi!

Như vậy thì cô có thể nhắm mắt không hối tiếc.

Thật ra thị lực của thây ma không tốt lắm, cộng thêm việc cảm xúc của cô đang dâng trào khiến tầm nhìn càng trở nên mờ hồ. Khi đang giương nanh múa vuốt được một nửa thì đột nhiên cổ tay cô bị nắm lấy. ( app truyện T Y T )

Sau đó khung cảnh trước mắt cô trở nên quay cuồng, cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hai tay đã bị người kia bẻ ra sau lưng và giữ chặt.

Sức lực của Văn Cửu Tắc rất lớn, bàn tay cậu lại nóng đến kinh người. Tiết Linh không thể trốn thoát, suy nghĩ có nên cố quay đầu cắn người phía sau không thoáng hiện lên, nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ.

Cô lười làm chuyện vô ích này.

Sau khi vượt qua sự lung túng ban đầu, cô mặc kệ tất cả, tâm trạng đạt đến một cảnh giới cấp cao.

Bây giờ cô đã là thây ma rồi, thây ma thì cái gì cũng không biết! Có bản lĩnh thì giết cô luôn đi!

Nhìn thấy Văn Cửu Tắc đã khống chế được thây ma đột nhiên tập kích, Đới Âm ôm khẩu súng giảm tham vội vã chạy tới từ trên xe. Cậu ta vẫn còn sợ hãi, nói:

“Anh họ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Vừa rồi anh ấy còn đang ngồi ở trên nóc xe giết thây ma rất ổn, rồi đột nhiên không nói gì đã nhảy xuống.

Khẩu súng giảm thanh trong tay thì tiện tay ném vô cửa sổ xe cho cậu ta, còn bản thân thì lao thẳng vào đám thây ma.

“Vừa rồi anh làm em sợ muốn chết. Anh họ, nếu anh không phản ứng kịp thì sao…”

Đới Anh nói tới đây thì bỗng phát hiện một chuyện, cậu ta nhìn thây ma bị anh họ giam giữ, rồi lại nhìn biểu cảm của anh họ mình.

“Anh họ, thây ma này là người quen của anh sao?”

Nếu không thì tại sao những lúc gặp phải thây ma trước đây, anh họ luôn giải quyết chúng mà không hề chần chừ, sao lần này lại chỉ khống chế mà không làm gì cả?

Con dao ngắn vắt ở thắt lưng của Văn Cửu Tắc có thể cắt đứt cổ của thây ma, nhưng bây giờ cậu lại không hề có ý định rút nó ra.

“Ừ.” Văn Cửu Tắc cứ như vậy bắt Tiết Linh về đoàn xe.

Những người khác ở trong đoàn đều đang đứng nhìn bọn họ, còn đội trưởng Mễ thì ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

Đới Anh nhận ra ánh mắt của mọi người, định nói vài câu khuyên nhủ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh họ thì cậu ta lại không dám mở miệng.

“Đừng lo lắng, đi lái xe đi.” Văn Cửu Tắc nói.

Cậu mở cửa xe ra rồi ném Tiết Linh lên, sau đó bản thân cũng ngồi xuống. Đới Anh thấy vậy thì vội vã mở cửa bên phía ghế lái và tiếp tục lái xe.

Chiếc xe này là của Văn Cửu Tắc. Bình thường Đới Anh sẽ phụ trách lái xe, còn cậu sẽ ôm cánh tay ngồi ở hàng phía sau nghỉ ngơi, hoặc là ngồi ở nóc xe giết thây ma.

Trên xe có một thây ma, người bình thường chắc chắn sẽ căng thẳng, hơn nữa anh họ cậu ta còn trông vừa bình thường lại không bình thường. Đới Anh lái xe với tâm trạng rối bời, cậu ta liên tục ngoảnh đầu về sau xem tình hình.

Tiết Linh không ngờ chuyện sẽ phát triển theo hướng này. Cô luôn nhớ thân phận thây ma của mình, nên cố ý rống lên hai tiếng trong xe. Ban đầu cô còn giả vờ giãy giụa nhưng lại nhanh chóng bị đè xuống.

Văn Cửu Tắc bẻ hai cánh tay của cô về phía sau, dùng một tay giữ chặt cô, tay còn lại thì đeo găng tay da bịt miệng cô lại, ép cô ngồi lên người mình.

Cả người cô rơi vào lòng cậu, lưng cô dán vào ngực cậu. Tiết Linh lập tức quên mất vai diễn thây ma nổi loạn của mình.

Hả… Cậu? Tôi? Uạ?

Cơ thể của Văn Cửu Tắc rất nóng, Tiết Linh cảm thấy lòng bàn tay của cậu đặt lên mặt mình nóng đến mức cô không thể chịu nổi. Cô giãy dụa đầu muốn thoát ra, nhưng cậu lại càng giữ chặt hơn, đẩy cô ra sau.

Tiết Linh cảm nhận được đầu cậu khẽ nghiêng về phía trước, tựa vào bên cổ cô, tạo nên một cái ôm hoàn chỉnh, đầy thân mật.

Cậu tựa vào vai cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, là thở dài sao?

Hai người cũng đã từng ôm nhau như vậy thường xuyên, nhưng hình như bọn họ đã chia tay rồi mà? Quan trọng nhất là, bây giờ cô đã là thây ma!

Cô, chính, là, thây, ma, đó!

Bạn trai cũ bất thường đến nổi còn đáng sợ hơn cả thây ma. Mấy năm không gặp, thằng nhóc này điên rồi sao?

Nhưng khi suy ngẫm cẩn thận một chút thì Văn Cửu Tắc cũng không phải là người bình thường.

Hơi nóng trên người Văn Cửu Tắc phả vào cơ thể cô, khiến cô muốn né ra, nhưng đúng vào lúc này, cô chợt nhận ra có một cái đầu chó ló ra từ ghế phụ.

Chú Golden lớn ngồi ở ghế phụ cũng giống với chủ nhân của mình, nó đang nhìn hai người ở ghế sau.

Đới Anh ngồi ở ghế tài xế với biểu cảm như trời sụp đất lở, trên gương mặt kinh hãi xen lẫn sự lúng túng, trông như đang diễn vai của Tiết Linh.

Chú chó lớn thì không giống vậy, đôi mắt nó đen láy và ẩm ướt nhìn Tiết Linh, đầu lưỡi hơi thè ra, hoàn toàn không cảm thấy tình huống trước mặt có gì đó không đúng.

Lúc này, Đới Anh mới nhớ là trên xe còn có chú chó của mình. Su Kem rất thông minh, khi gặp phải thây ma thì sẽ sủa lên để cảnh báo. Nó từng bảo vệ cậu ta trong một cuộc tấn công của thây ma, là một chú chó lớn dũng cảm, không biết sợ thây ma.

Đới Anh định lên tiếng trấn an Su Kem, để nó không sủa ở trong xe.

Nhưng Su Kem nhìn chằm chằm hai người ở ghế sau một lúc, chỉ sủa ẳng ẳng hai tiếng, lại còn không phải là kiểu sủa đầy thù địch như khi nó nhìn thấy thây ma thường ngày.

Hơn nữa, cái đuôi to tướng của nó còn quét tới quét lui trên ghế ngồi, giống như một cái chổi lông gà. 

Đây là phản ứng chỉ có khi thấy người quen.

Biểu hiện của Su Kem khiến Đới Anh chợt nhật ra một điều gì đó, rồi cẩn thận quan sát thây ma đang bị anh họ giữ chặt, không thể cử động ở ghế sau.

Người này… hình như là bạn gái cũ của anh họ!

Đây đã là chiều của mấy năm trước rồi, lúc đó cậu ta chỉ mới có mười bốn, mười lăm tuổi nên không nhớ rõ lắm.

Đó là khoảng thời gian mà anh họ học đại học ở gần nhà cậu ta, thường xuyên đến giúp cậu ta dắt chó đi dạo. Anh họ từng nói là bạn gái anh ấy rất thích chó nên phải dẫn Su Kem đi chơi với bạn gái.

Cậu ta chỉ mới gặp người bạn gái đó của anh họ một vài lần… người này hẳn là chị ấy!

Cậu ta nhớ là người chị này hình như cũng là người bản địa ở thành phố Du, tại sao lại chạy đến tận thành phố An Khê xa xôi này?

Tiết Linh ở hàng sau không chú ý đến biểu cảm của người em họ này. Từ lúc cô chú ý đến cái đầu vàng đó, cô lập tức theo bản năng dựa về phía sau một chút.

Là chó! Con chó này trông quen quá!

Cô nhận ra con chó này, bởi vì nó từng đuổi theo cô suốt cả nửa tháng, ngày nào cũng khiến cô chạy trối chết, để lại cho cô không ít bóng ma tâm lý.

Chuyện diễn ra khoảng bốn năm trước.

Sau khi cô và Văn Cửu Tắc xác định quan hệ không lâu, cô không biết tại sao mình muốn rèn luyện, mà tối hôm đó cô rủ Văn Cửu Tắc đi chạy bộ.

Nhưng chuyện rèn luyện này còn khó kiên trì hơn cả việc học. Cô chưa chạy hết được một con phố thì đã thở hổn hển, nói không muốn tiếp tục nữa. Ngày hôm sau cô đã muốn bỏ cuộc, cứ lưỡng lự không muốn ra ngoài.

Lúc đó Văn Cửu Tắc cười híp mắt, nói sẽ nghĩ cách giúp cô rồi thuyết phục cô ra ngoài.

Bọn họ chạy trên con phố vắng được một hồi thì không biết chú Golden lớn từ đâu chạy đến, sủa dữ dội về phía cô.

Trước đây Tiết Linh đều không sợ chó, nhưng một con chó hung ác như vậy bỗng dưng chạy tới, còn sủa không ngừng với cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy.

Cô chạy phía trước, chú chó đuổi theo ở phía sau. Cô sợ hãi hét to tên của Văn Cửu Tắc, nhưng cậu chỉ cười tủm tỉm chạy trước mặt cô, thỉnh thoảng còn chạy ngược lại, hoàn toàn không có ý định giúp cô.

Thỉnh thoảng cậu còn nhắc cô: “Chó sắp đuổi kịp rồi, chuẩn bị cắn mông cậu đó!”

Cô chỉ có thể vừa mắng cậu, vừa chạy thụt mạng. Trong lúc bị chú chó đuổi theo, cô đã phát huy được sức mạnh ý chí cực kỳ mạnh mẽ.

Khi về tới nhà, cô mệt mỏi đến sắp chết, còn Văn Cửu Tắc thì đỡ lấy cú đấm của cô, sau đó an ủi rằng việc gặp con chó lớn mà còn dữ như vậy chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, ngày mai hai người sẻ đổi một con đường khác để chạy.

Sau đó, ở trên con đường khác đó, bọn họ lại gặp một chú chó Golden hung dữ.

Vào khoảnh khắc chạm mắt với cô, chú Golden lớn bắt đầu đuổi theo cô.

Cuộc sống luôn bị chó đuổi diễn ra suốt nửa tháng thì Tiết Linh mới phát hiện chú chó đó là của em họ của Văn Cửu Tắc. Tối nào cậu cũng dắt chó ra ngoài để nó rượt cô.

Kỹ thuật diễn xuất không tệ, cả người lẫn chó đều như vậy. Nếu không phải cô vô tình nhìn thấy tên đó dắt con Golden lớn, cho nó ăn, rồi khen nó giỏi, thì Tiết Linh đã tiếp tục bị lừa rồi.

Dù đã là chuyện cách đây lâu rồi, mỗi lần nghĩ tới, Tiết Linh vẫn cảm thấy tức đến nỗi nghiến răng, ngứa tay, muốn đấm một cú vào nụ cười tủm tỉm trên gương mặt Văn Cửu Tắc.

Tên này là người sao? Hả? Là người sao?!

Đàn ông thích cười híp mắt đúng là không phải người tốt!

Gương mặt của Tiết Linh nhăn lại, cô cố gắng lùi về phía sau, còn Văn Cửu Tắc đang ôm cô bỗng nhiên cười lên một tiếng.

“Đã biến thành thây ma rồi, còn biết sợ sao.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play