Edit Ngọc Trúc

Sau ba ngày tĩnh dưỡng, khi Hứa Sương Từ xuống giường cuối cùng cũng không còn bị đuôi hổ quấn ba vòng kéo về ổ nữa.

Cơ thể hắn đã hồi phục, tinh thần cũng không tệ.

Nhưng khi hắn tìm khắp nơi một hồi, cuối cùng lại phát hiện bộ áo ngủ bị xé nát của mình nằm dưới lớp da thú, trong thoáng chốc hắn không biết nên nói gì cho phải.

Ngay khoảnh khắc Tình nhìn thấy bộ quần áo bị xé nát, hắn lập tức quay đầu đi, không nhìn Hứa Sương Từ nữa.

Nhìn bộ dạng chột dạ đó, Hứa Sương Từ khẽ run vai bật cười.

Cũng không thể trách hắn được, Hứa Sương Từ chỉ có thể đem áo ngủ giặt sạch bằng nước ấm, đặt bên cạnh lửa hong khô. Sau đó lại dùng mao vê tuyến* khâu vá lại.

(*Mao vê tuyến: sợi chỉ xe từ lông thú.)

Dù sao cũng chỉ có mỗi bộ quần áo thuần cotton này, ném đi là không thể nào.

Trong mắt thú nhân, Hứa Sương Từ vốn đã rất đẹp.

Hắn dịu dàng, nho nhã, nhìn không có chút gì mang tính công kích. Đôi mắt đào hoa luôn lấp lánh nước, tựa như hồ xuân, chỉ cần hắn liếc nhìn một cái cũng đủ khiến mặt hồ gợn sóng lan tỏa bốn phía.

Giờ phút này, thanh niên ngồi bên đống lửa, xỏ kim luồn chỉ.

Toàn thân hắn đắm mình trong ánh sáng ấm áp, khí chất trầm tĩnh, ôn hòa.

Tình nằm bò bên cạnh, đầu to đặt trên móng vuốt, ngang bằng với đầu gối Hứa Sương Từ đang ngồi trên khúc gỗ.

Một thanh niên như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng hấp dẫn.

Tình đã từng gặp không ít á thú nhân, nhưng giống như Hứa Sương Từ, vẫn là độc nhất vô nhị.

Hắn có chút không nỡ đưa người trở về bộ lạc.

Cái đầu của đại miêu ngay bên cạnh tay, Hứa Sương Từ chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào.

Không biết có phải do lần trước suýt mất mạng hay không, mà Tình đối với hắn còn thân cận hơn trước.

Giờ đây, sờ một chút cũng không sao, hắn sẽ không né tránh, nhiều nhất chỉ lườm một cái. Nhưng tuyệt đối không được sờ đuôi, và cũng không được sờ quá lâu.

Hứa Sương Từ là một người biết thỏa mãn, có thể chạm vào đã là tốt rồi.

Sau khi vá xong quần áo, hắn thay đồ, rồi lại tiếp tục đan chiếc bàn mây còn dang dở.

Nghỉ ngơi ba ngày, Hứa Sương Từ tràn đầy năng lượng.

Tình cũng không ngăn cản hắn, chỉ nằm trong động lim dim ngủ.

Nhưng chưa được bao lâu, khi nghe Hứa Sương Từ hỏi về chuyện tuần tra lãnh địa, hắn liền trả lời đôi câu.

“Phía nam lãnh địa cũng đã có tuyết rơi, nhưng không dày như bên này.”

“Không chuyển đến phía nam vì nơi này thanh tĩnh, không có thú nhân đến quấy rầy.”

“Nơi này không chỉ có sói, mà còn có voi, báo, hồ ly… đều biết nói thú ngữ. Nhưng ta không thích giao lưu với bọn chúng.”

Mọi chuyện là vậy.

Hứa Sương Từ là người nói nhiều. Trước đây sống một mình, không có bạn bè, không thể hòa nhập với đồng nghiệp, hắn thường lẩm bẩm độc thoại.

Bây giờ vẫn giữ thói quen đó.

Nhưng vì có Tình bên cạnh, những lời lẩm bẩm đó đã có đối tượng để hướng tới.

Vậy nên, việc Tình cảm thấy hắn nói nhiều cũng không phải là ảo giác.

Hắn sợ cô độc, vì thế dùng cách nói nhiều để xua tan nỗi cô đơn.

Khi đang đan dở chiếc bàn, Hứa Sương Từ cảm thấy đói bụng.

Hắn đã ăn mấy ngày liền món canh hầm, giờ cũng không muốn ăn nữa, bèn chia phần còn lại cho Tình.

Hắn muốn đổi khẩu vị một chút.

Hứa Sương Từ đứng dậy định vào trong động lấy nguyên liệu nấu ăn, nhưng vừa đi ngang qua Tình, eo hắn đã bị chiếc đuôi quấn lấy.

Chiếc đuôi hổ to bằng cả cánh tay, một bàn tay của hắn căn bản không nắm xuể.

Bị quấn lấy, Hứa Sương Từ cảm thấy eo mình nặng trĩu.

Tình: “Đi đâu?”

Hứa Sương Từ: “Đi lấy thịt.”

Chiếc đuôi hổ kiên quyết kéo hắn lại, khiến hắn phải lui về theo lực đạo.

Tình lười nhác mở mắt: “Lấy bao nhiêu?”

Hứa Sương Từ: “Đủ cho hai ta ăn là được, còn muốn thêm cá, gia vị, rau cải…”

Tình liền buông đuôi, đứng dậy, chậm rãi lắc lư đi về phía cửa động.

Hắn dùng móng vuốt đẩy cửa đá ra rồi bước ra ngoài.

Gió lạnh lập tức lùa vào, Hứa Sương Từ bất giác rùng mình.

Hắn vội vã xếp lại phiến đá, lửa than trên bếp vẫn đang cháy rực.

Đầu tiên là làm nóng chảo đá, rồi chiên thịt mỡ để lấy mỡ nấu ăn.

Đến khi Tình mang nguyên liệu nấu ăn về, Hứa Sương Từ liền dùng nước suối rửa sạch.

Quá nhiều nguyên liệu rửa không tiện, hắn liền nói: “Tình, nếu có thời gian, có thể đào giúp ta thêm mấy cái chậu gỗ không?”

Tình: “Móng vuốt không phải dùng để đào thứ đó.”

“Ngươi đâu phải chưa từng đào. Giúp ta đi, làm xong ta nướng cá cho ngươi ăn.”

Dứt lời, Hứa Sương Từ thấy Tình liền đi đến chỗ khúc gỗ bên vách đá.

Hắn mím môi cười nhạt.

Sau đó nhanh chóng rửa rau bằng nước ấm.

Thực phẩm mà Tình tìm được không nhiều loại, mấy tháng qua, thứ ăn nhiều nhất là loại rau xanh giống như lá sen, gọi là rau lục nhĩ.

Loại rau này có quanh năm, nhưng vào mùa đông số lượng giảm nhiều, phải bới trong tuyết mới tìm được.

Nó có màu xanh bóng, hình dáng giống tai tròn, kết cấu chắc chắn, ăn vào có độ giòn, dễ nấu mềm.

Có thể ăn sống, hương vị hơi ngọt.

Một loại khác là loại rau vàng nhọn mọc trong môi trường ẩm ướt, thường thấy vào mùa thu.

Loại rau này trông có chút giống măng, mọc thành từng cặp lá dài. Màu sắc vàng nhạt, giống rau hẹ, kích cỡ bằng ngón tay cái, thon dài. Khi ăn vào có vị giòn thanh, ngọt dịu.

Đúng vậy, lại là vị ngọt.

Những thứ mà Tình dẫn hắn tìm về phần lớn đều có vị ngọt, có lẽ nơi này dã thú đều thích ăn đồ ngọt.

Ngoài hai loại rau số lượng lớn này, còn lại đều có thể dùng làm gia vị.

Có một loại cỏ cay giống cây liễu, nhưng vị cay nồng hơn, một loại quả leo chua đến mức nhăn mặt, và một loại rễ vàng trông giống gừng nhưng to gấp mấy lần.

Tất cả nguyên liệu này sau khi rửa sạch sẽ, được giã nát bằng đá để làm gia vị.

Thịt được cắt miếng, miếng lớn cho Tình, miếng nhỏ để hắn tự ăn.

Tình đã tìm được một khúc gỗ phù hợp, giờ đang ngồi xổm một bên, dùng móng vuốt bào gỗ phát ra tiếng rắc rắc.

Hứa Sương Từ tâm trạng rất tốt, vừa chiên thịt vừa rắc gia vị. Đặc biệt là khi rắc muối trắng mịn lên, hương thơm lập tức bốc lên nức mũi.

Khi lớp ngoài của thịt bắt đầu chín vàng, hắn cắt miếng thịt to bằng bàn tay đưa cho Tình, kèm theo một ít rau lục nhĩ đã ướp gia vị, rồi đặt trước mặt hắn.

Tình nhìn chằm chằm miếng rau xanh bóng kia, không động đậy.

Hứa Sương Từ cong mắt cười: “Nếm thử đi, ngon lắm.”

Tình há miệng cắn lấy, cái đuôi đập nhẹ xuống đất bạch bạch. Sau đó, khi nhai nuốt, chóp đuôi bất giác dựng lên, khẽ đong đưa.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play