Edit Ngọc Trúc
Chăn đắp lên, hắn đem Hứa Sương Từ cuộn lại ôm vào bụng.
“Không thể chết được.” Tình siết chặt vòng tay ôm hắn.
Độ ấm trên bụng đại miêu vừa đủ, Hứa Sương Từ lúc thì lạnh, lúc lại nóng, không biết đã bao lâu. Sau một hồi lăn lộn, cơn sốt dần dịu đi, bên môi lại được đưa tới một dòng nước ấm.
Hắn khẽ động môi, nuốt xuống, sau đó lại rúc vào bộ lông mềm mại, ấm áp kia.
Nhưng chạm vào tay lại là một làn da trơn bóng, mịn màng.
Hứa Sương Từ mơ màng mở mắt, dường như nhìn thấy một đại soái ca tóc dài, toàn thân trần trụi.
Là đang mơ sao?
Tình thêm củi vào đống lửa, sau đó lại biến trở về hình thú, ôm Hứa Sương Từ vào bụng lần nữa.
Lớp lông mềm mại trên bụng như một chiếc lò sưởi ấm áp.
Hứa Sương Từ rúc vào suốt nửa đêm, dần dần mở mắt.
Trong động, lửa cháy hừng hực.
Hứa Sương Từ khẽ động đậy, nhưng liền bị móng vuốt lớn của đại miêu giữ lại.
Hắn cọ vào lớp lông mềm trước ngực Tình, ngẩng đầu lên.
“Đại miêu.”
“Ngươi đã trở lại rồi.” Giọng hắn yếu ớt, nghe như có như không.
Tình liếm lên mặt hắn, trong mắt đầy tơ máu.
“Không thể chết được.”
“Sẽ không chết đâu.” Hứa Sương Từ cong đôi môi tái nhợt, khẽ cười.
------------------
“Đại ca! Không đuổi theo nữa, không chạy nữa…” Hôi Nhĩ ngã lăn ra đất, thở hổn hển, lưỡi lè ra ngoài.
“Đứng dậy, chạy tiếp!” Hôi Đã giơ chân sau đá hắn một cú.
“Nhưng lão hổ không có…”
“Ngươi đoán xem, nếu hắn biết chúng ta khi dễ bạn lữ của hắn, hắn sẽ làm gì?” Việc này còn tệ hơn cả cướp đoạt thức ăn.
“Đại, đại ca… Ta đói.”
“Ngươi có phải muốn làm ta tức chết không!”
“Nhưng mà thật sự rất đói bụng…”
Hôi Đã hét lớn: “Vừa chạy vừa ăn!!!”
Sau ba tháng kể từ khi Hứa Sương Từ đến nơi này, hắn ăn ngon uống tốt, lại theo Tình chạy trong rừng thu thập thức ăn, rèn luyện thân thể.
Một đêm trôi qua, hắn dần dần hồi phục.
Cửa động đã đóng, bên trong có một đống lửa cháy rực.
Cơ thể hắn trực tiếp dán vào lớp lông ấm áp, vừa mở mắt ra liền theo bản năng nở nụ cười.
“Tình…”
Hắn đặt tay lên lớp lông mềm trên ngực Tình, phía dưới lòng bàn tay là cơ bắp rắn chắc.
Ừm, sao cảm giác này lại giống với đại mỹ nhân trong giấc mơ nhỉ?
Tình cúi đầu.
Á thú nhân này không chết được nữa rồi. Khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng rực.
Hắn liếc nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình.
Trên lớp lông trắng, phần xương cổ tay của Hứa Sương Từ cũng trắng nhợt. Nhưng dấu vết đỏ in hằn do dây đằng để lại lại vô cùng chói mắt.
Tình nhìn chằm chằm, rồi đột nhiên cúi đầu, dùng lưỡi liếm lên cổ tay hắn.
“Ai! Đại miêu?”
Cổ tay nóng lên, Hứa Sương Từ trợn tròn mắt.
“Đừng, đừng liếm… Nhột quá…” Hắn bật cười, giãy giụa, cả người rúc vào bụng Tình.
Tình thu móng, đặt trảo lớn lên lưng hắn. Một cái móng vuốt đủ để che kín cả tấm lưng gầy yếu.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo.
Hai con sói kia nhất định phải trả giá đắt.
Bữa sáng được ăn ngay trên giường.
Canh hầm từ xương ngọt thanh, thêm nước suối, có chút vị mặn nhẹ. Rõ ràng là món đơn giản nhất, nhưng hương vị lại ngon đến mức khiến người ta muốn rụng răng.
Ăn no xong, Hứa Sương Từ lại bị nhét vào bụng đại miêu.
Mùa đông dài dằng dặc, hiếm khi Tình thân cận với mình, Hứa Sương Từ vui vẻ rúc vào ổ mèo.
Hắn không dám làm càn, chỉ dám sờ một chút móng vuốt lớn rồi lập tức ngẩng đầu nhìn Tình.
Á thú nhân có một đôi mắt sáng, như những vì sao trên bầu trời đêm.
Tình liền dùng móng vuốt ấn đầu hắn xuống, ép vào bộ lông mềm mại.
Chiếc đuôi hổ dài quấn quanh mắt cá chân hắn, như một sợi dây xích trói chặt.
Tình nghĩ, từ nay về sau, đi đâu cũng phải mang người theo bên mình.
Á thú nhân này quá yếu ớt, chịu lạnh không nổi, bị thương cũng không xong.
Chỉ cần lơ là một chút, liền có thể mất mạng.
Lần này nếu không phải hắn kịp thời quay lại, có lẽ thật sự phải đào hố chôn người.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Tình liền thấy khó chịu.
Hứa Sương Từ nằm một lúc cảm thấy chán, bèn ngẩng đầu khỏi ngực Tình.
Hắn hỏi: “Hai con sói kia sao rồi?”
“Chạy rồi.”
Á thú nhân ngẩng đầu, không còn dán vào lớp lông mềm nữa.
Tình bất đắc dĩ, lại ấn hắn xuống.
“Ngô…” Bất ngờ bị chôn trong lông, Hứa Sương Từ thoải mái híp mắt.
Hắn lại nói: “Ta nghe thấy hai con sói đó cũng biết nói chuyện.”
Tình: “Đều biết nói.”
Hứa Sương Từ cọ cọ cằm vào bộ lông, mắt mở to đầy kinh ngạc: “Động vật ở đây còn có ngôn ngữ chung sao?”
Giữa các loài không có rào cản ngôn ngữ à?
Tình: “Ừm.”
Hứa Sương Từ: “Chúng mang đi nhiều thức ăn như vậy, phần còn lại có đủ để chúng ta qua mùa đông không?”
Tình liếm lên trán hắn.
“Sẽ không đói.”
Không đói, nghĩa là hắn sẽ không để bản thân bị đói.
Hứa Sương Từ biết mỗi ngày Tình đều đi săn, thu hoạch chẳng thể nói là nhiều. Hai con sói mang đi mất một phần ba số thịt dự trữ.
Hắn nghĩ một lúc, mày dần dần nhíu lại.
“Nếu không đủ thì sao?”
“Ngươi ăn không nhiều lắm.”
“Ta ăn phần thừa của ngươi cũng có thể sống qua ngày. Nhưng còn ngươi thì sao?”
Trong hang động ấm áp, chiếc nồi đá đang hầm canh liên tục.
Giường được làm từ cỏ khô chắc chắn và da thú mềm mại.
Bên trên, một con hổ trắng khổng lồ đang nằm nghiêng, che chở người trong lòng.
Một tấm da thú màu vàng phủ lên cơ thể hổ trắng.
Nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy được thanh niên tóc đen đang được cuộn tròn trong vòng tay hắn.
Lửa cháy tí tách.
Hương củi cháy khiến người ta cảm thấy tĩnh lặng.
Tình yên lặng nghe Hứa Sương Từ nói không ngừng, dần dần, giọng hắn nhỏ lại, mềm mại dính vào tai.
Tình cúi đầu, chạm mũi vào trán á thú nhân.
Nhìn người trong lòng nghiêng đầu chôn trong lông, hắn lại cúi xuống liếm lên sườn mặt trắng nõn lộ ra ngoài.
Mềm mại, non mịn, còn ngon hơn bất kỳ miếng thịt nào hắn từng ăn.
Trước khi mùa đông kết thúc, hắn sẽ không rời khỏi hang động nữa.
Còn hai con sói kia, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hắn thu thập chúng.