Edit Ngọc Trúc

Hứa Sương Từ xoa đầu đại miêu một phen, cười rồi chạy về phía tảng đá phiến.

Mùi thơm của thịt nướng quả thật khó ai có thể cưỡng lại.

Sau khi có thêm nhiều gia vị, Hứa Sương Từ còn có thể làm ra tương chua cay và tương ớt ngọt.

Vừa ăn thịt nướng, hắn vừa dùng mứt trái cây pha một ly nước ép. Đến cả Tình cũng bị dụ dỗ đến mức bỏ luôn khúc gỗ đang gọt, chạy đến ngồi cạnh hắn.

Hứa Sương Từ ăn không nhiều, sau khi no liền bắt đầu nghiêm túc đút cho đại miêu ăn.

Hắn đã chuẩn bị sẵn cá nướng, thịt cũng cắt thành miếng vừa miệng.

Một bữa cơm từ trưa kéo dài đến tận chiều.

Tình nằm dài trên mặt đất, ợ một cái, lười biếng duỗi người, vừa hay thấy Hứa Sương Từ nghiêng người áp sát vào mình.

Tình liếm liếm miệng, dùng đại trảo ôm hắn lại, thoải mái thở khò khè.

Hứa Sương Từ ngáp một cái, dụi đầu vào bộ lông ấm áp trước ngực Tình.

Đây mới thực sự gọi là tận hưởng cuộc sống.

Buổi tối, tiếng gió rít gào.

Tuyết lớn rơi như lông ngỗng, trong động vẫn có thể nghe thấy tiếng sàn sạt như tằm ăn lá.

Hứa Sương Từ nhìn thoáng qua bên ngoài động qua khe cửa.

Tuyết trắng phản chiếu ánh sáng.

Bóng cây lay động, khiến màn đêm càng thêm lạnh lẽo.

Đột nhiên, trong tiếng tuyết rơi vang lên vài tiếng dã thú tru lên.

Hứa Sương Từ tay run lên, da gà nổi khắp người.

Đứng yên một lát, tiếng thú gầm dần tắt, trong hang động chỉ còn lại âm thanh củi cháy lách tách.

Hứa Sương Từ theo bản năng nhìn về phía Tình, khẽ hỏi:

“Vừa nãy có gì đang kêu vậy?”

Tình dừng móng vuốt, dựng thẳng tai lên, lắng nghe một lúc rồi nói:

“Đánh nhau rồi.”

Hứa Sương Từ hỏi lại:

“Cái gì đánh nhau?”

Tình hờ hững cào một nhát lên khúc gỗ trước mặt, đáp:

“Giành thịt ăn, đánh nhau thôi.”

Ở đại lục Kim Sắc, mùa tuyết , bất kể là thú nhân lưu lạc, bộ lạc nhỏ hay thậm chí là những thú nhân cường tráng ở các bộ lạc lớn, ai cũng có thể gặp tình trạng thiếu thức ăn.

Đặc biệt là thời gian cuối của mùa tuyết, khi đồ ăn khan hiếm, thú nhân sẽ chiến đấu để giành giật.

Đổ máu là chuyện thường, chết chóc cũng không có gì lạ.

Tiếng động bên ngoài lúc gần lúc xa, Hứa Sương Từ tiến lại cửa động, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tình vung móng cào mạnh lên khúc gỗ.

“Bên ngoài nguy hiểm, đừng ra ngoài.”

“Ta chỉ nghe một chút thôi.” Hứa Sương Từ quay lại bên đống lửa. “Chúng có ở gần chúng ta không?”

“Ở phía bắc, không gần không xa.”

“Có thể đánh đến đây không?”

“Có khả năng.”

Hang động này cũng nằm về phía bắc, không xa biên giới lãnh địa của Tình.

Nhưng vùng bắc bộ lại càng hoang vu, nơi đó là thảo nguyên, hoang mạc và những dãy núi tuyết cao ngất.

Tình nghĩ nghĩ, hình như bên đó có một bộ lạc nhỏ chuyên ăn thực vật.

Bộ lạc đó không dám đến đây, nhưng thú nhân lưu lạc vì đói khát thì dám.

Chúng phần lớn không có nơi ở cố định. Giống như Tình, thú nhân vừa có lãnh địa riêng vừa có năng lực bảo vệ bản thân, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vì một miếng ăn, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì.

Đói quá mức, thậm chí thú nhân còn ăn thịt đồng loại, điều đó cũng không phải là chưa từng có.

Hứa Sương Từ nghe vậy mà lo lắng.

Tình nhận ra sự căng thẳng nơi khóe miệng hắn, bèn cầm một khúc củi đến bên đống lửa.

Cái đuôi quét nhẹ qua chân hắn.

Hứa Sương Từ chủ động đưa tay, chạm vào đuôi Tình đang đặt trên đùi mình. Sự nặng nề đó dần khiến hắn an tâm.

Hứa Sương Từ nói:

“Nếu thật sự đánh tới, ngươi dẫn ta chạy đi. Chiến đấu thì sẽ bị thương.”

Tình từ chối:

“Không chạy.”

Ở phía đông đại lục Kim Sắc, không có thú nhân nào có thể đánh bại hắn.

Tiếng thú gầm hỗn loạn vang lên.

Thanh âm thê lương khiến da đầu Hứa Sương Từ tê dại.

Chỉ còn một tháng nữa, mùa tuyết sẽ kết thúc. Nhưng trong hang, lương thực còn lại không nhiều.

Hứa Sương Từ chủ yếu ăn thực vật như rễ ngọt, cũng không ít, nhưng Tình thích ăn thịt.

Hứa Sương Từ ngồi trên chiếc ghế mây, ôm ly gỗ chứa nước ép hồng quả, nhưng không có tâm trạng uống.

Hắn nhíu mày nói:

“Nếu không thì đặt bẫy thử xem, có khi trong rừng rậm còn có con mồi.”

Tình nhìn chằm chằm vào con cá cuối cùng đang xiên trên cành gỗ, đầu lưỡi liếm qua chóp mũi.

“Không có con mồi.”

Hứa Sương Từ: “Rừng lớn như vậy, biết đâu vẫn còn chứ?”

Tình: “Bắt không được.”

Hứa Sương Từ nhụt chí: “Vậy ngươi ăn gì?”

Tình hất nhẹ cây gậy trước mặt.

“Ăn cá.”

Vốn dĩ chỗ cá này xâu lại với nhau, nhưng hai con sói đến cướp mất hai phần ba.

Chỗ còn lại đã ăn đến bây giờ, và đây là con cá cuối cùng.

Trong hang chỉ còn lại năm con mồi—ba con hươu hoa lớn, hai con thỏ nhỏ.

Dựa theo sức ăn của Tình, số này chỉ đủ trong năm, sáu bữa.

Theo lý mà nói, hổ ăn một bữa rất nhiều, có thể nhịn bốn, năm ngày, nhưng Tình thì không giống vậy.

Hắn ăn với tần suất giống Hứa Sương Từ, một ngày ba hoặc bốn bữa.

Lượng ăn mỗi lần không quá nhiều, thuộc kiểu ăn ít nhưng ăn nhiều lần.

Nhưng thịt sắp hết, dù có thực vật của Hứa Sương Từ chống đỡ, cũng phải ít nhất một tháng nữa mùa tuyết mới qua đi.

Hứa Sương Từ lo lắng: “Sông đều đóng băng cả rồi.”

Tình thản nhiên đáp:

“Phá.”

Kết quả là, liền xuất hiện màn này.

Hứa Sương Từ bị da thú quấn thành một cục, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Hắn ngồi trước đống lửa đang cháy hừng hực, nhưng vì mặc quá dày mà cử động khó khăn.

Bên cạnh hắn, mặt sông đã đóng băng cứng.

Một con hổ bạc khổng lồ vung đuôi quét sạch tuyết trên mặt băng, sau đó dùng đuôi móc lấy một tảng đá, đột ngột nện mạnh xuống.

"Thịch! Thịch! Thịch! ——"

Cái đuôi vung lên, để lại tàn ảnh trong không khí.

Từng nhát một, băng vụn văng tung tóe.

Hứa Sương Từ khó nhọc chống khuỷu tay lên đầu gối, bị da thú quấn đến nặng nề, chỉ có thể úp mặt vào lòng bàn tay, nhìn con mèo khổng lồ đang tức giận đập băng mà thở dài.

Hắn lẩm bẩm: “Sang năm nhất định phải trữ nhiều thức ăn hơn. Cũng phải tìm thêm vài chỗ cất trữ.”

May mà Tình có sức trâu.

Băng bị phá, tự nhiên sẽ có cá tìm đến chỗ có dưỡng khí.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play