Edit Ngọc Trúc

Sau núi có.

"Không nói sớm! Ta vừa rồi còn hỏi ngươi..." Hứa Sương Từ lầm bầm gì đó, tốc độ nói quá nhanh, Tình nghe mà không hiểu nổi.

Tình lặng lẽ nhìn á thú nhân.

Hắn phát hiện, miệng á thú nhân quả thật có thể nói rất nhiều.

Cá nướng xong, tổng cộng năm con, Tình lấy bốn con. Cá nướng được đặt lên lá cây cho nguội, bên trên còn có nước ép quả hồng.

Hứa Sương Từ cầm lấy que gỗ gặm cá của mình, liếc nhìn Tình vẫn không động đậy, bèn nghi hoặc liếc mắt sang.

Tình giơ móng vuốt khẽ đẩy phiến lá: "Nóng."

Hứa Sương Từ nhìn cá nướng vẫn còn bốc hơi, gật đầu.

Quên mất, lưỡi mèo con sợ nóng.

Hứa Sương Từ ăn nửa con cá, sau đó đẩy phần còn lại về phía Tình.

Tình một ngụm cắn lấy, đuôi cá lộ ra khỏi miệng, trông có chút buồn cười.

Hứa Sương Từ thấy hắn sững lại một giây, rồi lập tức nhai rôm rốp, cả xương lẫn thịt đều nuốt hết.

Một con rồi lại một con, Hứa Sương Từ bên này còn chưa ăn xong, Tình đã giải quyết sạch phần của mình.

Hắn nhìn chằm chằm Tình.

Tình cũng không nói gì.

Một người một hổ trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt Hứa Sương Từ chợt chuyển xuống cổ Tình.

"Không nghẹn chứ?"

Tình: "Không có."

"Vậy ngươi..."

"Cá."

Tình nói xong liền đứng dậy.

Sau đó, Hứa Sương Từ trơ mắt nhìn đại miêu bùm một cái nhảy xuống nước.

Cá trên bờ ngày càng nhiều, ngày càng nhiều... Đại miêu dứt khoát bắt hết cả ổ.

Không phải chứ, bắt nhiều vậy làm gì?

Vừa nãy chẳng phải còn nói không thích sao?

Kết quả, Hứa Sương Từ đứng trên bờ nhìn đại miêu ngâm mình trong nước giữa trời lạnh, chỉ có thể đi tìm dây mây xâu cá lên.

Đến khi trở lại sơn động, trời đã tối.

Hứa Sương Từ gạt tro trên đống lửa ra, nhặt cỏ khô châm lửa. Đặt thêm vài khúc gỗ, hắn nói: "Tình, lại đây sưởi ấm."

Lông Tình ướt sũng.

Hắn vừa nãy ngồi trên lưng Hứa Sương Từ về đây. May mà da thú không thấm nước, hắn không bị ướt.

Mang theo cây giống trở về, Hứa Sương Từ bắt đầu nghịch quả dại.

Hồng quả phần lớn đã chín, để lâu không được.

Hứa Sương Từ nhặt ra những quả còn hơi cứng để vào góc tường, phần còn lại đem rửa sạch rồi trải ra lá cây phơi khô.

Hắn hào hứng tính làm mứt trái cây, chợt phát hiện không có đồ đựng.

Trong rừng cũng không thấy trúc hay thứ gì có thể dùng, nhất thời hắn bối rối.

Nhìn cái đuôi phe phẩy, tâm trạng có vẻ khá tốt của đại miêu, Hứa Sương Từ suy nghĩ một chút rồi dịch qua hỏi hắn.

Sau đó, một người một hổ, kẻ nói gà người nói vịt, hỏi mà chẳng có kết quả gì.

Hứa Sương Từ nghĩ, xem ra phải đốt gốm mới được.

Hắn thở dài một tiếng, ngồi xổm trong góc tự lẩm bẩm: "Trước mắt mà nói, còn cần tìm muối, làm mứt hồng quả, đồ đựng, lương thực dự trữ..."

Hứa Sương Từ lại nhìn những quả dại bày trên lá cây.

Đều đã rửa sạch, không thể lãng phí được.

"Tình..."

Đống lửa bên cạnh, Tình ngủ gật, mắt nửa mở nửa khép.

Á thú nhân có vẻ uể oải.

Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Tình.

Chẳng lẽ ra khỏi sơn động một chuyến mà lại sinh bệnh?

Tình duỗi móng, hơi vụng về học theo động tác của a ba để thăm bệnh cho Hứa Sương Từ.

Hứa Sương Từ thấy vậy bèn nắm chặt lấy móng lớn của hắn.

"Nếu ngươi chủ động, vậy ta cũng không khách sáo."

Tình căng người, rụt móng lại, sợ làm đau hắn.

"Bị bệnh à?"

Hứa Sương Từ bị cái bóng của Tình bao phủ.

Hắn ôm chặt lấy móng Tình, ngửa đầu nói: "Không bệnh. Mứt trái cây không có chỗ đựng, ngươi giúp ta nghĩ cách đi."

"Đầu gỗ."

"Cái gì?"

Tình đứng dậy, đi ra ngoài.

Trong màn đêm, Hứa Sương Từ đứng trước cửa động. Chỉ nghe vài tiếng răng rắc của cây cối bị bẻ gãy, sau đó Tình đã quay lại.

Cái đuôi hắn móc lấy một thân cây to bằng vòng eo, kéo về.

Hứa Sương Từ nhìn rễ cây còn dính bùn, lẩm bẩm: "Gỗ còn có thể dùng như vậy sao?"

Thân cây to, bị vứt vào góc. Không đợi Hứa Sương Từ lấy rìu đá chặt, Tình đã ngồi xổm xuống, duỗi móng vuốt sắc bén ra, bắt đầu đào khoét.

Vụn gỗ bay tán loạn, khắp sơn động tràn ngập mùi gỗ tươi.

Hứa Sương Từ nhìn đến ngây người, lại cảm thấy đại miêu này động tác thế nào lại khiến người ta thích đến vậy.

Hắn cười, ghé sát lại, cầm da thú lau vụn gỗ dính trên lông Tình.

"Vất vả rồi, vất vả rồi, Tình sao mà lợi hại thế này." Trong lòng vui vẻ, vô thức dùng giọng dỗ mèo hoang.

Tình khựng lại.

Móng vuốt chống lên vai hắn, đẩy ra.

Đại miêu bắt chước dáng vẻ con người. Hứa Sương Từ sợ hắn bỏ dở không làm, đành ngoan ngoãn lùi ra xa.

Tình làm vật chứa, Hứa Sương Từ yên tâm thoải mái đi nấu mứt trái cây.

Nấu mứt trái cây rất đơn giản, chỉ cần lột vỏ, bỏ hạt, cho vào nồi. Có đường thì thêm đường, không có thì cứ thế mà nấu.

Nấu đến khi thịt quả nhuyễn ra, để nguội rồi đậy kín, cất vào chỗ mát là xong.

Cọc gỗ dùng để đựng mứt vẫn đang làm, phải hoàn thành mới biết nắp cần to cỡ nào.

Trong động vang lên những tiếng răng rắc, âm thanh kéo dài đến nửa đêm.

Sáng sớm hôm sau, mứt đã nguội, cọc cây cũng đã được khoét rỗng.

Vừa tỉnh dậy, Hứa Sương Từ liền ghé sát vào cọc cây xem xét, còn duỗi tay kiểm tra, phát hiện độ sâu đã được nửa thước.

Hắn dùng ngón tay vuốt dọc theo vách trong, chạm vào những vết móng gồ ghề.

Liếc nhìn đại miêu còn cuộn tròn ngủ gật, hắn khẽ cười.

Cũng khá lắm.

Cọc gỗ là loại gỗ khô, đổ nước sôi vào tráng qua rồi đem phơi khô.

Hứa Sương Từ dùng gậy gỗ đo kích cỡ, sau đó bắt đầu làm nắp đậy.

Chuyện này vốn đơn giản, chỉ là công cụ hơi thô sơ.

Hỏng mất một cái rìu đá, nứt ra hai cái dao đá, nhân tiện mượn móng đại miêu khoan vài lỗ, cuối cùng dùng đinh gỗ ghép lại, vậy là cái nắp cũng xong.

Không thể đem tất cả quả hồng đi nấu một lần, thế nên cả ngày trong sơn động đều thoang thoảng mùi ngọt của trái cây.

Xử lý xong quả hồng, Hứa Sương Từ lại tiếp tục bận rộn, lần này là theo Tình đến sau núi.

Nơi họ ở nằm trong một dãy núi chạy theo hướng bắc nam, cửa động mở về phía tây.

Cả hai men theo sườn núi đi lên, tìm đến một con suối nhỏ rồi chui vào rừng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play