Edit Ngọc Trúc
Hắn nhìn cái đuôi kia.
Sức mạnh lớn như vậy sao?!
Chuyện này không khoa học chút nào.
Bọn họ lại đổi sang một chỗ khác, vị trí khá bí ẩn, nằm sâu trong núi rừng.
Vừa bước vào, trước mắt hiện ra cả một vùng đầy quả hồng chưa ai hái, trên mặt đất cũng rụng đầy một lớp.
Hứa Sương Từ nhìn Tình, không động đậy.
Tình hỏi: “Muốn?”
Hứa Sương Từ cười khúc khích, gập ghềnh dùng thú ngữ đáp lại: “Ngươi phải hỏi là ‘Không cần sao?’ mới đúng.”
Hắn cười chọc đại miêu xong, liền vác giỏ mây đi hái quả.
Giờ hắn đã biết loại quả này gọi là hồng quả, cái tên đơn giản thô bạo, đúng là phong cách của đại miêu.
Hồng quả bề ngoài xấu xí, nhưng hương vị không tệ chút nào.
Hứa Sương Từ không phân lớn nhỏ, cứ hái tất cả những quả còn lành lặn.
Hồng quả chín rất ngọt, có thể làm mứt trái cây hoặc ăn trực tiếp.
Chỗ này nhiều quả hồng đến mức thậm chí còn có cả những mầm cây con mọc từ quả rụng trên đất.
Chỉ trong nửa giờ, ba cái giỏ mây đã đầy, hắn còn tiện tay đào mấy cây mầm mang về.
Quả hồng còn rất nhiều, nhưng hắn không định hái thêm.
Thứ này Tình không thích lắm.
Mà hắn một người ăn, ba sọt cũng đã quá đủ.
Lúc trở về, tốc độ không nhanh như khi đến, Hứa Sương Từ có thể thong thả quan sát cảnh vật ven đường.
Theo lời Tình, nơi này vẫn thuộc vùng phía bắc lãnh địa của hắn.
Nếu muốn đến biên giới phía nam, dù đi một mình với tốc độ nhanh nhất cũng mất ít nhất hai ngày.
Khu vực này yên bình hơn chỗ hang động của bọn họ một chút, ít nhất còn có một cái ao hồ.
Càng đi về phía nam, núi nhỏ càng nhiều, thậm chí còn có một con sông lớn chảy từ phía tây qua.
Những con suối nhỏ gần hang động của bọn họ chính là nhánh của dòng sông này.
Vì Hứa Sương Từ nói muốn bắt vài con cá mang về ăn, nên bọn họ tiện đường đi dọc theo sông để về.
Hai bên bờ sông trong rừng rậm toàn là cây cối rậm rạp.
Đường không dễ đi, Hứa Sương Từ lại leo lên lưng Tình.
Đại miêu chở ba sọt quả hồng, thêm cả hắn, vậy mà đi rất lâu vẫn thở đều, không thấy mệt mỏi.
Hứa Sương Từ nằm sấp xuống lưng Tình.
Hắn nói: “Nếu ta không được ngươi nhặt về, hơn phân nửa đã chết ngoài kia rồi.”
Cái lạnh là nguyên nhân đầu tiên, đồ ăn là nguyên nhân thứ hai.
Đi qua vùng rừng rộng lớn thế này, dã thú đều cực kỳ nhạy bén, hắn không có công cụ thì chẳng bắt được con nào.
Còn thực vật thì quá xa lạ, không dám tùy tiện ăn.
Chỉ khi nào may mắn đi tới bờ sông, hắn mới có thể bắt được ít cá ăn.
Tình nói: “Không chết.”
“Đó là do ta gặp may thôi.” Hứa Sương Từ cười, đưa tay xoa đầu hổ, “Cảm ơn đại miêu.”
Tình giật đầu ra, lặp lại: “Đại miêu?”
Mỗi thú nhân đều có tên của mình, tên của Tình là do a ba hắn đặt.
Nhưng từ khi bị đuổi khỏi bộ lạc, suốt mười mấy năm nay không còn ai gọi tên đó nữa.
Nếu không phải do Hứa Sương Từ, Tình thậm chí cảm thấy mình đã sống như một con dã thú thực thụ.
Vậy mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, á thú nhân ríu rít kia đã hòa vào cuộc sống của hắn.
Như một ngọn lửa rơi vào đống củi khô, khiến hắn từ một thú nhân chỉ biết lo cho cái bụng no, chẳng khác gì dã thú, biến thành một kẻ lúc nào cũng bị cảm xúc tác động, còn phải để tâm đến á thú nhân kia.
Cái đuôi hắn khẽ đung đưa.
Hắn phát hiện mình vẫn thích được á thú nhân gọi bằng tên hơn là cái gì mà “Đại miêu”.
Hứa Sương Từ không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cũng cố gắng giải thích:
“Ngươi đã thấy mấy con mèo rừng trong này chưa?”
“Bọn họ là tiểu miêu, còn các ngươi chính là đại miêu… Ta gọi vậy là vì ta thích ngươi thôi.”
Tai Tình giật giật, nhưng Hứa Sương Từ không thấy được gương mặt đang đỏ bừng kia.
Hắn nghe hiểu chữ "thích".
“Ngươi không thấy ‘Đại miêu’ nghe rất hay sao?” Hứa Sương Từ đặt lòng bàn tay lên lưng hắn, cười nói, “Đương nhiên, tên Tình cũng rất hay.”
Tình: Hắn quả nhiên muốn làm bạn lữ của ta.
Trên đại lục Kim Sắc, á thú nhân chỉ gọi tên thú nhân khi có ý với đối phương.
“Không gọi đại miêu.”
“Tại sao?”
Tình không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Suốt quãng đường còn lại, Hứa Sương Từ lải nhải một mình, ngoài việc học thú ngữ cùng hắn, những câu hỏi khác đều bị phớt lờ.
Hứa Sương Từ coi như hắn không thích, thầm nghĩ sau này phải cẩn thận hơn, không gọi nữa.
Dù sao thì tâm tư của miêu miêu cũng nhỏ nhen, lại còn hay thù dai.
Ra khỏi rừng cây, bọn họ đến một bãi đất bằng bên bờ sông, liền dừng lại nghỉ ngơi.
Hứa Sương Từ không biết nước sông nông hay sâu, nhưng cả hai đều đói bụng.
Muốn bắt cá, hắn bèn rút một đoạn dây mây từ trong rừng ra, bện một cái sọt đơn giản.
Hắn ngồi xổm bên bờ, quan sát dưới nước.
Dòng sông này có rất nhiều cá, đến mức nếu đại miêu chỉ ăn cá thì chắc chắn không lo thiếu thức ăn.
Lũ cá này còn rất ngốc, chỉ cần ngồi trên bờ dùng sọt vớt một cái, liền bắt được hai ba con.
“Đủ rồi.” Tình liếm lông, nhắc nhở hắn.
“Ngươi không ăn sao?”
Tình lắc đầu.
Hứa Sương Từ băn khoăn: “Cá không ăn được à?”
Tình gật đầu: “Ừ.”
Hắn ngẫm lại cũng đúng, dù cá là thịt, nhưng một con hổ lớn như Tình chắc chẳng để mắt đến mấy con cá nhỏ bé này.
“Không sao, lót dạ thôi. Nếu không mang nhiều đồ như vậy, không có sức đâu.”
Hắn tự quyết định, tiếp tục bắt thêm mấy con nữa.
Cá trong sông rất to, tùy tiện vớt một con cũng nặng năm sáu cân.
Hứa Sương Từ dùng thạch đao mổ bụng cá, làm sạch mang và vảy, sau đó xiên vào que gỗ, nhóm lửa nướng.
Cá nướng vàng ruộm, dùng dao nhỏ cắt ra thì thấy lớp thịt trắng nõn cuộn lại.
Hứa Sương Từ liếc nhìn đại miêu đang ngồi xổm bên cạnh, nói:
“Nếu có muối thì tốt rồi.”
“Sau đó rắc chút hoa tiêu, thì là, ớt cay…”
Hắn nói toàn những thứ mà Tình chưa từng nghe qua, nhưng Tình nhìn ra hắn đang rất thèm.
Đầu ngón đuôi Tình khẽ cong lại.
“Muối?”
“Ừ! Muối!” Hứa Sương Từ vội vàng gật đầu, “Giống như trong rừng có một số dã thú sẽ liếm đá, trên mấy tảng đá đó chính là muối đấy.”
Tình khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cá nướng trước mặt.