Ngồi trước cửa sổ, Nguyễn Tĩnh Y nhìn thấy hai bóng người từ xa tiến lại, liền lạnh nhạt nghiêng đầu đi.

“Tĩnh Y, muội muội của nàng nhớ nàng, ta đặc biệt đưa nàng đến thăm.” Đoạn Tề Ngạn vừa thu dù, vừa nói.

Tuyết từ trên dù rơi xuống, trắng xóa một mảnh.

Nữ tử đứng bên cạnh Đoạn Tề Ngạn không ai khác chính là dị mẫu chi muội (em gái khác mẹ) của Tĩnh Y – Nguyễn Thu Hoàn.

“Tỷ tỷ, thân thể tỷ vẫn ổn chứ?” Thu Hoàn bước vào phòng, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, trông có vẻ hết sức thật lòng.

Đoạn Tề Ngạn thấy nàng như vậy, không đành lòng, liền dịu giọng an ủi:

“Tỷ tỷ nàng đã có đại phu chăm sóc, nàng không cần lo lắng. Nàng vừa mới mất đi hài tử, không nên quá ưu tư.”

Nghe vậy, sắc mặt Thu Hoàn liền ảm đạm, còn Nguyễn Tĩnh Y thì cứng đờ cả người.

“Hài tử?” Nàng kéo khóe miệng, nhìn chằm chằm muội muội, “Thu Hoàn, phu quân của muội đã mất nhiều năm, muội lấy đâu ra hài tử?”

Sắc mặt Thu Hoàn thoáng vẻ hoảng loạn.

“Không… hài tử… đã không còn nữa…” Vừa nói, nàng ta vừa cúi đầu, lộ ra dáng vẻ đau thương.

Đoạn Tề Ngạn khẽ nhíu mày, nói:

“Tĩnh Y, ta quên chưa nói với nàng, Thu Hoàn đã sớm không còn ở lại Mạnh gia. Nàng là một nữ tử góa chồng, bị đuổi về nhà mẹ đẻ, ít nhiều cũng sẽ bị người ta dị nghị. Ta nghĩ trong kinh thành cũng có nhiều quả phụ tái giá, không khí đã khai sáng hơn xưa. Nàng cũng chỉ có một mình trong phủ, chắc hẳn cũng cô đơn, chi bằng để Thu Hoàn vào ở cùng, tỷ muội làm bạn, cũng xem như trọn vẹn tình nghĩa.”

Sắc mặt Nguyễn Tĩnh Y vốn đã tái nhợt, nay càng trắng bệch như tờ giấy.

“Đoạn Tề Ngạn, ngươi… Ngươi…”

Nàng há miệng thở dốc nhưng chỉ cảm thấy tai ù đi, như có sóng lớn cuộn trào trong đầu.

“Nguyễn Thu Hoàn, Đoạn Tề Ngạn, các ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?!” Nguyễn Tĩnh Y dùng hết khí lực, tức giận quát.

Thu Hoàn khẽ rưng rưng, trong mắt phủ một tầng hơi nước, vẻ mặt như cực kỳ hổ thẹn, quật cường nói:

“Là ta không tốt, tỷ tỷ trách ta cũng đúng! Ta nhận hết.”

Dù đã từng xuất giá nhưng Thu Hoàn vẫn giữ dáng vẻ e ấp của một thiếu nữ, thái độ quật cường lại càng khiến người ta thương tiếc.

Đoạn Tề Ngạn lạnh mặt, nói:

“Tĩnh Y, là ta muốn cưới nàng. Nếu muốn trách thì trách ta, nàng nổi giận với muội muội làm gì?”

Hắn đứng che trước mặt Thu Hoàn, dáng vẻ như một nam tử có trách nhiệm.

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục:

“Hơn nữa, nàng lấy tư cách gì chỉ trích Thu Hoàn? Đừng tưởng rằng chuyện của nàng với Thất thúc, chúng ta không biết!”

Nguyễn Tĩnh Y ngẩn người, môi run lên, lẩm bẩm:

“Ta… Ta với Tiểu Hầu gia…”

Đoạn Tề Ngạn cố nén giận, giọng trầm xuống:

“Đúng vậy, Thất thúc quyền khuynh triều dã, hơn ta rất nhiều. Nàng cùng hắn lui tới thân mật, chắc đã quên mất nàng là thê tử của ta rồi chăng?”

“Ta… Ta đã khi nào lui tới thân mật với hắn?” Nguyễn Tĩnh Y chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tim quặn thắt từng cơn, đến thở cũng khó khăn.

Nguyễn Thu Hoàn thấy vậy, vội bước lên vỗ lưng nàng, rót trà, dịu dàng an ủi:

“Tỷ tỷ, bình tĩnh lại. Muội tin tỷ với Tiểu Hầu gia không có gì… Chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

“Hiện giờ Thánh Thượng muốn ban hôn cho Tiểu Hầu gia và Phong Đình Quận chúa nhưng Quận chúa nghe nói hắn và tỷ tỷ có quan hệ thân mật, liền không muốn thành thân. Đáng tiếc, đây vốn là một hôn sự tốt, có thể giúp Tiểu Hầu gia thăng tiến thêm một bước… Ai.”

Nói rồi, Nguyễn Thu Hoàn khe khẽ thở dài.

Nghe vậy, Nguyễn Tĩnh Y tinh thần hoảng hốt.

Không ngờ rằng, sự tồn tại của nàng, đối với Đoạn Chuẩn cũng chỉ là một viên đá chặn đường mà thôi.

“Tỷ tỷ, tỷ đừng để những chuyện này trong lòng.” Thu Hoàn nói, “Tiểu Hầu gia như thế nào, rốt cuộc cũng không còn liên quan gì đến tỷ.”

Gương mặt Nguyễn Thu Hoàn vẫn thanh tú diễm lệ nhưng trong ánh mắt lại mang theo một tia thương hại, giống như đang nhìn một kẻ hành khất trước cửa nhà mình.

Nguyễn Tĩnh Y nhìn thẳng vào đôi mắt muội muội, nhìn thấy hình bóng phản chiếu của chính mình trong mắt nàng ta—gầy gò tiều tụy, da mặt trắng bệch như tờ giấy, chẳng khác nào một bộ xương khô.

Hiện giờ nàng chẳng khác gì một cái xác không hồn. Tồn tại, còn có ý nghĩa gì nữa?

Nguyễn Tĩnh Y cười khổ: “Thật là… hồ đồ mà…”

Đoạn Tề Ngạn nhìn nàng, trong lòng bỗng dâng lên một tia không đành lòng. Dù sao cũng là phu thê nhiều năm, hắn biết rõ Tĩnh Y từng kiều diễm, xinh đẹp đến nhường nào, từng khiến bao người phải ngoái nhìn.

Nhưng tất cả những chuyện này, suy cho cùng cũng chẳng thể trách hắn. Chính Tĩnh Y là người cố chấp muốn gả cho hắn. Sai lầm này, đã bắt đầu từ lúc đó rồi.

Nghĩ vậy, Đoạn Tề Ngạn im lặng quay đầu đi.

Hôm đó, Đoạn Tề Ngạn cùng Nguyễn Thu Hoàn ở Đan Lăng biệt uyển nán lại nửa ngày. Đợi đến khi tuyết ngừng rơi, hai người mới rời đi.

Ngoài cửa, xe ngựa của Đoạn Tề Ngạn dần đi xa, tiếng bánh xe lộc cộc cũng không còn nghe thấy nữa. Biệt uyển trở nên yên tĩnh nhưng trong đầu Nguyễn Tĩnh Y vẫn vang lên những âm thanh ong ong, như có một đàn ruồi muỗi không ngừng vo ve bên tai.

Như bị ma xui quỷ khiến, nàng rời khỏi phòng, băng qua đình viện phủ đầy tuyết, đi về phía giếng nước trong sân.

Thành giếng phủ đầy rêu xanh, bên cạnh còn đặt một chậu gỗ đựng quần áo lộng lẫy nhưng đã dơ bẩn. Nguyễn Tĩnh Y cúi đầu nhìn xuống giếng, trong đầu thấp thoáng vang lên một giọng nói mơ hồ:

"Chuyện thế gian, tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước, chẳng qua chỉ là một giấc mộng lớn mà thôi."

Nàng thả người, lao xuống giếng.

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play