Nhìn thấy hắn tự tiện xông vào, Nguyễn Tĩnh Y chỉ thở dài, nói:

"Đúng vậy, ai mà dám tùy tiện bàn tán về cử chỉ của tiểu hầu gia? Bằng không, sợ là khó giữ được cái đầu trên cổ. Nhưng ta thì vô năng, chẳng qua chỉ là một nữ nhân ốm yếu, làm sao chịu nổi những lời đồn đại vớ vẩn chứ?"

Đoạn Chuẩn hơi nhíu mày.

Hắn năm nay hai mươi tám tuổi, chỉ lớn hơn Đoạn Tề Ngạn ba tuổi. Tuy bối phận là thúc thúc nhưng nếu nói hắn là bạn đồng trang lứa của Đoạn Tề Ngạn, cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.

"Tính tình của ngươi thay đổi rất nhiều." Hắn trầm giọng nói. "Trước đây, ngươi đâu có bận tâm đến những chuyện này."

Nguyễn Tĩnh Y cười khổ:

"Vậy sao? Ta lại chẳng cảm thấy gì cả. Mỗi lần ta gặp tiểu hầu gia, chẳng phải đều là bộ dáng này sao?"

Khi Đoạn Tề Ngạn đưa nàng về bổn gia, nàng mới có cơ hội gặp Đoạn Chuẩn. Có lẽ vì tuổi tác gần nhau, Đoạn Chuẩn cũng nói chuyện với nàng nhiều hơn vài câu. Có một lần, hắn còn hỏi nàng về khúc 《Nhạn Quá Thanh Quy》 nên gảy như thế nào.

Đó vốn là một khúc đàn Nguyễn Tĩnh Y rất sở trường. Khi còn thiếu nữ, nàng thường tự đàn tự thưởng. Nhưng sau khi gả đi, Đoạn Tề Ngạn lại thấy tiếng đàn phiền phức, nàng đành buông tay, từ đó không chạm vào dây đàn nữa.

Nhìn nàng, mày Đoạn Chuẩn càng nhíu chặt hơn:

“Ta nói là trước cả khoảng thời gian đó.”

Dứt lời, hắn dời ánh mắt đi nơi khác, nói tiếp:

"Không bàn chuyện này nữa. Thân thể ngươi không tốt nhưng đại phu ở Đan Lăng y thuật quá kém. Ngươi bảo nha hoàn thu dọn hành lý, ta sẽ sắp xếp cho ngươi trở lại kinh thành. Chuyện của Tề Ngạn, ta sẽ tự mình đi nói."

Nguyễn Tĩnh Y khẽ lắc đầu.

“Không ổn lắm.”

Nàng không giải thích lý do, chỉ nhẹ nhàng từ chối. Sau đó, nàng sai nha hoàn quay lại phòng, lấy ra một chiếc hộp gỗ, đưa cho Đoạn Chuẩn.

"Lúc trước thất thúc tặng ta một đôi minh châu, khi ấy ta bệnh nặng nằm liệt giường, không tiện từ chối. Nay đã khỏe lại, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên trả lại cho thất thúc thì hơn. Còn nhân sâm để dưỡng bệnh, ta xin nhận."

Trong đôi mắt Đoạn Chuẩn, thoáng hiện một tia lửa nhỏ nhưng chớp mắt đã vụt tắt.

Hắn ở kinh thành luôn kề cận thánh thượng, nắm trong tay quyền thế lớn. Vậy mà hôm nay, thứ hắn đưa ra lại bị trả về—có lẽ đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện như vậy.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi thế này, ngươi định cứ hồ đồ mơ màng như vậy mà sống hết đời sao?" Đoạn Chuẩn hỏi nàng.

"Nếu không sống như vậy, thì còn có thể sống thế nào?" Nguyễn Tĩnh Y tự giễu, khẽ cười, đưa tay chạm vào vết sẹo nơi khóe mắt.

Nhát dao năm đó đã xóa đi lệ chí, nhưng lại để lại trên mặt nàng một vết sẹo dữ tợn. Nàng vốn yêu cái đẹp, mỗi khi soi gương nhìn chính mình, liền cảm thấy dung nhan đã bị hủy hoại, lòng cũng ảm đạm theo.

Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng chưa từng hối hận về việc rút dao xẻo bỏ lệ chí kia.

Bởi vì so với dung mạo bị hủy, điều khiến nàng hối hận hơn cả chính là sự hồ đồ của bản thân suốt bao năm qua—

Nàng không nhận ra tâm cơ của kế mẫu và muội muội, dại dột đem toàn bộ gia tài mẫu thân để lại giao ra; nàng bị muội muội xúi giục, dùng thủ đoạn không minh bạch để ép gả cho Đoạn Tề Ngạn, rồi bị phụ thân đoạn tuyệt quan hệ; tổ mẫu bệnh nặng, nàng lại nghe lời kế mẫu, chẳng hề quan tâm, chỉ lo vun vén cho nhà phu quân, đến nỗi ngay cả lần cuối cùng cũng không kịp gặp mặt tổ mẫu một lần...

Thật sự là hồ đồ đến cực điểm.

Nhưng Nguyễn Tĩnh Y không nói thêm lời nào, chỉ khoác áo choàng lên vai rồi xoay người đi thẳng vào phòng. Trước khi rời đi, nàng vẫn không quên dặn dò nha hoàn:

“Thay ta tiễn tiểu hầu gia ra cửa. Ta thân thể không tiện, không thể tiếp đón.”

Đoạn Chuẩn cau mày, nhìn theo bóng dáng nàng, trầm giọng nói:

“Ngươi chờ ta. Đừng có hồ đồ. Chờ ta về kinh, ta sẽ trông chừng Tề Ngạn, bắt hắn thường xuyên đến thăm ngươi.”

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng “kẽo kẹt” lạnh lẽo của cánh cửa phòng khép chặt.

Đó cũng là lần cuối cùng Đoạn Chuẩn nhìn thấy Nguyễn Tĩnh Y.

Bốn ngày sau, một cỗ xe ngựa nhẹ nhàng lướt qua nền tuyết trắng, xuyên qua Đan Lăng phủ đầy tuyết, dừng lại trước cửa biệt viện của Bá phủ.

Thanh Viễn Bá Đoạn Tề Ngạn bước xuống xe, bên cạnh hắn là một nữ tử thanh tú, yểu điệu, váy áo mềm mại như nước.

Nữ tử ấy bước đi nhẹ nhàng như hoa sen, dáng vẻ thướt tha, thanh tú tuyệt mỹ. Trên người nàng toát ra một nét thanh cao, lạnh lẽo như sương tuyết, tựa như một nhành mai ngạo nghễ giữa trời đông. Khóe mắt nàng điểm một viên lệ chí, lại càng tăng thêm vẻ nhu mì dịu dàng.

Nàng khoác trên mình lớp ti cẩm tinh tế, áo ngoài thêu hoa rực rỡ, cổ tay đeo một đôi vòng vàng nạm hồng bảo thạch, rõ ràng được hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý. Thế nhưng, vẻ lộng lẫy của vàng bạc dường như không phù hợp với khí chất băng tuyết thanh khiết của nàng, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút không hài hòa.

Đoạn Tề Ngạn cầm ô che cho nàng, hai người sóng bước đi vào trong viện. Hắn vốn nổi danh khắp Đan Lăng là một công tử phong lưu tuấn tú, khí chất thanh nhã như ngọc. Nay sánh đôi cùng nữ tử kia, quả thật trông như một đôi bích nhân, hài hòa tựa cảnh đẹp do trời đất tạo nên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play