Tông Nguyên xoa xoa ngón tay, cơn thèm thuốc lá lại trỗi dậy. Hắn chép miệng, móc một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng. Phó Tân chỉ cúi đầu chăm chú viết, mái tóc hơi dài che khuất gương mặt. Tông Nguyên quan sát một lúc rồi nhận xét:
"Kiểu tóc này không ổn, trông chẳng ngầu chút nào."
0046 khiêm tốn hỏi: “Kiểu tóc thế nào mới gọi là soái?”
Tông Nguyên gõ gõ lan can, dạy bảo: “Ngươi là chuỗi số liệu, xem náo nhiệt cái gì. Nhìn đi, khuôn mặt của Phó Tân chính là tiêu chuẩn của mỹ nam, trán đầy đặn, đường nét mềm mại, cằm thon gọn. Chỉ là quá gầy, chẳng có chút thịt nào. Nếu trên người có thêm ít thịt, khuôn mặt sẽ đầy đặn hơn, sách, lúc đó lại là một đại soái ca.”
Phó Tân hoàn toàn không biết mình đang bị đáng giá. Hắn nhìn chỗ ngồi bên cạnh, rõ ràng tiết đầu tiên vẫn còn có người ngồi ở đây, vậy mà bây giờ lại trống không, điều này khiến hắn hơi không quen.
Hắn mím môi. Trương Chi Lương ôm xấp bài thi bước tới, đặt xuống trước mặt hắn: “Phó Tân, của cậu.”
Trương Chi Lương cười ôn hòa. Phó Tân nhanh chóng nhận lấy bài thi, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.” Trương Chi Lương chưa vội rời đi, vẫn giữ vẻ mặt quan tâm: “Cậu hôm nay ổn không? Tớ thấy cậu với Tông Nguyên hình như không hợp nhau lắm. Cậu nên tránh xa cậu ta một chút, để tránh—”
Hắn vô thức liếc ra ngoài cửa sổ, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng. Tông Nguyên đang đứng bên ngoài cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn vào. Khoảng cách không quá gần, nhưng lại khiến Trương Chi Lương có cảm giác như cậu ta đã nghe thấy hết những gì mình nói.
Trương Chi Lương cứng đờ nở một nụ cười gượng gạo. Phó Tân xoay bút trong lòng bàn tay, mở miệng: “Tông Nguyên rất tốt.”
Lâu rồi hắn không nói chuyện với Trương Chi Lương nhiều như vậy. Bình thường chỉ là những câu ngắn gọn như “Ừ”, “Cảm ơn”, “Xin lỗi”, ... Giờ phút này, khi hắn vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo cùng đường nét gương mặt tuấn tú liền lọt vào đáy mắt Trương Chi Lương. Phó Tân nghiêm túc cảm ơn sự quan tâm của Trương Chi Lương, nhưng người kia lại cảm thấy nghẹn lời.
Chỉ trong một ngày, đến cả một người luôn ghê tởm Phó Tân cũng có thể giúp hắn nói chuyện.
Chẳng phải trước đây đã nói là thích mình sao?
Trương Chi Lương cười nhẹ, giọng điệu đầy ôn hòa: “Vậy là tốt rồi.”
Tông Nguyên bước vào lớp học, xung quanh có không ít người chào hỏi cậu ta một cách nhiệt tình. Chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi, vậy mà cậu ta lại đi ra với phong thái của một đại minh tinh lên sàn diễn, đầy vẻ hào nhoáng, rực rỡ.
Cậu ta đi thẳng tới trước mặt Phó Tân và Trương Chi Lương, một tay chống lên bàn, hơi cúi người, tạo thành một đường cong mạnh mẽ của cơ thể tuổi trẻ:
“Tớ thấy học ủy đứng trước bàn tớ rất lâu rồi. Sao thế? Có chuyện gì à?”
Khí thế hoàn toàn khác biệt. Trương Chi Lương siết chặt bài thi trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tớ chỉ đang phát bài thi.”
“À.” Tông Nguyên ra vẻ bừng tỉnh, “Nhân tiện đứng ở đây giải đề luôn?”
Giữa họ dâng lên một bầu không khí kỳ lạ. Những người xung quanh cũng bắt đầu chú ý đến tình hình bên này. Trương Chi Lương làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Tông Nguyên, cậu không vui à?”
Tông Nguyên khịt mũi, định phản bác thì Phó Tân kéo nhẹ góc áo của cậu. Đây là lần đầu tiên Phó Tân chủ động chạm vào cậu ta. Tông Nguyên thuận thế ngồi xuống chỗ của mình, gõ gõ mặt bàn bằng đầu ngón tay: “Nhìn xem, học ủy nói thế đấy. Cậu chắn chỗ của tớ, nên tớ đành phải đứng bên cạnh trò chuyện lâu hơn.”
Phó Tân ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt trên người Tông Nguyên, liền buột miệng hỏi: “Cậu vào nhà vệ sinh ăn kẹo à?”
Tông Nguyên đen mặt, quay sang nhìn hắn. Cậu ta hé miệng, đưa đầu lưỡi chống lên viên kẹo bạc hà mới ngậm vào, hàm hồ nói: “Nhìn đi, tớ mới ăn mà.”
Phó Tân cẩn thận quan sát một chút, chau mày: “Cậu có một chiếc răng bên trái bị bám đường kìa.”
Tông Nguyên lập tức căng thẳng, không dám động đậy, để mặc cho Phó Tân ghé sát vào kiểm tra.
“Thế nào? Chiếc răng đó thế nào?”
Phó Tân nghiêm túc kiểm tra, chóp mũi ngửi đều là hương vị bạc hà trên người Tông Nguyên. Hắn cau mày nhìn chăm chú, vẻ mặt chẳng khác nào bác sĩ nha khoa.
Trương Chi Lương đứng bên cạnh bị hoàn toàn ngó lơ, sắc mặt cứng đờ. Hắn thâm trầm nhìn họ một lúc, sau đó tiếp tục phát bài thi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kết luận: Răng của Tông Nguyên vẫn ổn, chỉ là nên ăn ít đồ ngọt lại.
Phó Tân còn đặc biệt vẽ một sơ đồ vị trí chiếc răng trên giấy. Tông Nguyên nhìn sơ đồ một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy có gì khác thường. Cậu ta không thể tin nổi: “Kẹo bạc hà cũng có thể làm sâu răng à?”
Phó Tân bình tĩnh đáp như đang giảng bài cho trẻ nhỏ: “Đồ ngọt nào cũng có thể gây sâu răng, ăn ít thôi.”
Tông Nguyên cau mày, rút từ trong túi ra một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, thở dài một hơi.
Nếu không ăn kẹo thì lại muốn hút thuốc.
Dương Phàm vừa quay đầu liền giật nảy mình: “Cậu làm gì lại cầm thuốc lên hả?”
Ở trường cấp ba, đặc biệt là năm cuối, thuốc lá trong mắt giáo viên chẳng khác nào chất cấm.
Tông Nguyên thản nhiên xoay điếu thuốc trong tay: “Tớ không hút, chỉ cầm để giải cơn thèm.”
Phong thái thành thạo, điếu thuốc nhẹ nhàng kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, cứ như giây tiếp theo sẽ ngậm vào miệng mà nhả khói. Hình ảnh này vô cùng thu hút ánh mắt.
Hà Tú Tú nhìn cậu ta không chớp mắt, hoàn toàn quên mất Trương Chi Lương đang ngồi bên cạnh.
“Cậu ấy to gan thật.”
Vương Lệ đứng bên cạnh nói nhỏ: “Cậu là lớp trưởng, qua đó nói một tiếng đi. Làm sao có thể hút thuốc trong lớp?”
Hà Tú Tú do dự, Vương Lệ nhìn thấy biểu cảm của cô: “Hay là chúng ta cùng đến?”
Khi đến gần, cô ta nghe thấy giọng của Tông Nguyên: “Phó đại sư, cậu vẽ xong chưa?”
Phó Tân thở dài, “Sắp rồi.”
Hắn nhìn bản vẽ của mình, cảm thấy đây là tác phẩm hoàn chỉnh nhất từ trước đến nay. Hắn đã lâu rồi không thả lỏng mà chăm chú như vậy, cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá.
Hà Tú Tú nhìn hắn, ánh mắt lạnh xuống, trong mắt lóe lên tia chán ghét rõ ràng, nhưng ngay sau đó liền che giấu rất nhanh.
Vương Lệ đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Tông Nguyên, cậu đừng để bị tên đáng ghét đó lừa nhé."
Hà Tú Tú vỗ nhẹ tay cô ấy, không vui nói: "Cậu nói gì vậy, Phó Tân cũng rất đáng thương, nói như vậy quá khó nghe."
Cô đi đến gần hơn, Tông Nguyên nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: "Ồ, lớp trưởng."
Hà Tú Tú chỉ vào điếu thuốc trên tay hắn, nụ cười dịu dàng, làm người ta có thiện cảm: "Tông Nguyên, trong lớp không được phép có thứ này đâu."
"Được thôi." Tông Nguyên chậm rãi đưa điếu thuốc cho Phó Tân, "Bạn cùng bàn, giúp tớ vứt nó đi, cảm ơn."
Thùng rác ở gần Phó Tân, cậu nhận lấy điếu thuốc từ tay hắn. Dương Phàm lén lút kêu lên: "Phó Tân, đưa tớ điếu đó."
Điếu thuốc này hắn còn chưa từng hút thử, có lẽ ngay cả ba hắn cũng chưa hút loại này.
Phó Tân liếc nhìn hắn một cái, rồi không nói gì mà ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác.
Dương Phàm: "..."
Hắn xấu hổ quay mặt đi.
Tông Nguyên nhìn thoáng qua trần nhà: "Lớp trưởng, xong chưa?"
Hắn lười biếng vò vò tóc, mỗi động tác đều khiến mặt Hà Tú Tú đỏ bừng. Cô ngượng ngùng đáp: "Xong rồi."
Phó Tân lặng lẽ nhìn Hà Tú Tú một cái, ánh mắt thâm trầm làm sắc mặt cô thay đổi đôi chút: "Chỉ cần không thấy vật phạm quy thì tớ đi đây."
Tông Nguyên nhìn theo bóng dáng cô rời đi, cười nhạt rồi quay lại: "Phó Tân, cậu chưa vẽ xong mà."
Phó Tân hơi do dự: "Tớ vẽ xong rồi, nhưng mà..."
Tông Nguyên thoải mái vươn tay lấy bức vẽ, tò mò chết đi được: "Đưa đây, để tớ xem nào. Tớ đẹp trai thế này, dù có vẽ xấu cũng chẳng thể xấu đến mức ấy được."
Nhưng giây tiếp theo, khóe mắt hắn giật giật, suýt nữa không giữ được nét mặt bình tĩnh.
0046 đau lòng nhìn hắn: "Tớ không nên lấy Như Hoa* ra so sánh, như vậy là sỉ nhục Như Hoa rồi."
(*Như Hoa: Nhân vật trong phim hài nổi tiếng của Trung Quốc, có ngoại hình kém sắc.)
Tiết tự học buổi tối nhanh chóng kết thúc. Tông Nguyên ở gần trường nên hắn đeo cặp lên vai, đứng đợi Phó Tân thu dọn đồ đạc. Phó Tân thu dọn ngày càng chậm, đến khi trong lớp chỉ còn lại lác đác vài người, Tông Nguyên vẫn đứng trước bàn cậu, thân hình cao lớn che đi ánh đèn. Phó Tân nghi hoặc hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?"
Tông Nguyên cầm lấy chiếc cặp sách cũ kỹ của cậu, vắt lên vai một cách tùy tiện: "Đi thôi."
Hắn bước dài ra ngoài cửa, Phó Tân sững sờ vài giây rồi vội vàng đuổi theo: "Tông Nguyên!"
Cậu chạy đến bên hắn, vươn tay định giật lại chiếc cặp, nhưng Tông Nguyên chỉ dùng một tay giữ nhẹ nhàng, mặc cho cậu cố sức thế nào cũng không kéo được. Hắn ung dung nói: "Cậu cũng ở trọ bên ngoài đúng không? Tớ cũng vậy. Trùng hợp ghê, đi cùng nhau nhé."
0046 vui vẻ gật đầu: "Vậy mới có thể xem ai còn dám bắt nạt Phó Tân."
Phó Tân túm cặp đến mức tay sắp tê rần: "Sao cậu biết tớ ở ngoài ký túc?"
Tông Nguyên giơ một ngón tay lắc lắc, tỏ vẻ thần bí: "Chuyện đơn giản như vậy, tớ đương nhiên biết."
Phó Tân nhìn hắn châm một điếu thuốc, ánh lửa nhỏ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của hắn, làn khói lượn lờ phản chiếu trong mắt.
Hơi thở cậu khựng lại một chút, rồi lặng lẽ cúi đầu đi theo sau.
Khi đến ngã rẽ, Tông Nguyên dừng lại và chia tay cậu. Hắn nhìn theo bóng Phó Tân khuất dần trong con hẻm nhỏ, đột nhiên cất giọng gọi: "Phó Tân."
Phó Tân quay lại, thấy hắn gần như hòa vào bóng tối, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Cậu hơi căng thẳng, học theo cách hắn trả lời: "Gì vậy?"
Tông Nguyên dập tắt điếu thuốc, lười biếng vẫy tay: "Ngày mai gặp."
Tim Phó Tân đột nhiên đập nhanh hai nhịp.
Cậu đứng yên một lúc lâu, đến khi hắt hơi một cái mới nhận ra Tông Nguyên đã đi rồi, xung quanh chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt, gió đêm se lạnh. Cậu chậm rãi bước về phía nhà trọ, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn: "Khoan đã, cặp sách của mình đâu?"
Trong khi đó, Tông Nguyên trở về căn hộ của mình theo chỉ dẫn của 0046. Trong tủ lạnh chỉ toàn thực phẩm đông lạnh. Hắn đặt cặp sách xuống, chậm rãi lấy ra một bịch sủi cảo nhân thịt, vừa làm vừa ngân nga.
0046 trầm ngâm nói: "Không biết cậu có nhận ra không..."
"Hử?" Tông Nguyên vớt sủi cảo ra, tìm tương ớt.
0046 lạnh lùng nói: "Trên sofa có hai cái cặp sách."
Tông Nguyên bật cười ha ha: "Hai cái cặp sách? Đừng nói là cặp sách cũng có thể tự sinh sôi nhé, cặp sách đâu phải miễn phí."
Hắn bưng đĩa sủi cảo ra ngoài, cười nói: "Cậu “hạt nhài” thật đấy. Cậu đúng là..."
Nhưng khi nhìn lại sofa, hắn ngẩn người—quả thật có hai cái cặp sách. Một cái còn đặc biệt quen mắt... chính là cái cặp hắn đã đeo cả quãng đường về.
Chiếc cặp sách đó thuộc về Phó Tân.
0046 vừa cắn hạt dưa vừa xem cảnh hắn bị "tự vả": "Làm tốt vào nhé, hai phần bài tập, đừng có liên lụy người ta. À đúng rồi, còn có một phần là bài kiểm tra toán—môn cậu thích nhất đấy."
Tông Nguyên: "..."