Tông Nguyên ngậm điếu thuốc, nhân lúc không có tiết học, trốn vào nhà vệ sinh hít sâu vài hơi để thỏa cơn thèm thuốc.
Trong đầu hắn, hệ thống 0048 đang đọc lại kịch bản: "Ngươi nghe rõ chưa?"
Tông Nguyên chậm rãi nhả ra một làn khói trắng, hờ hững đáp: "Lão tử không phải não tàn."
Tranh thủ còn hai phút trước khi vào lớp, hắn đứng ngoài hành lang hất đi mùi khói thuốc còn vương trên người. Sau đó, hắn đứng trước cửa lớp cao tam ban 1, chờ giáo viên dẫn mình vào.
Trong lớp, có vài học sinh ngồi gần cửa sổ len lén nhìn hắn.
Tin tức về học sinh chuyển trường đã lan ra từ hôm qua, nhưng không ai ngờ người này lại đẹp trai đến vậy.
Giáo viên chủ nhiệm, thầy Khương, vội vã đi tới. Nhìn thấy Tông Nguyên, ông thoáng sững người một chút, rồi nhanh chóng nói: "Vào đi, vào đi."
Tông Nguyên bước vào lớp, lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn của học sinh trong lớp cao tam ban 1.
Hắn lười biếng đảo mắt một vòng, hỏi hệ thống 0046 trong đầu: "Phó Tân là ai?"
0046 đáp: "Ngồi ngay bên cạnh thùng rác kia kìa."
Bên cạnh thùng rác, một thiếu niên gầy yếu đang ngồi thu lu trong góc khuất của lớp. Chỉ cần nhìn qua cũng biết cậu ta sống không mấy tốt đẹp trong lớp học này.
Cũng đúng thôi, một người trước ngày thi đại học lại nhảy lầu tự sát, chắc chắn chẳng có ngày nào vui vẻ.
Thầy Khương tỏ ra rất nhiệt tình: "Nào nào nào, bạn Tông Nguyên, giới thiệu bản thân chút đi."
Tông Nguyên ung dung, giọng điệu tùy tiện:
"Chào mọi người, tớ tên là Tông Nguyên. 'Tông' trong 'Tông Nguyên', 'Nguyên' trong 'Tông Nguyên'."
"Phụt—"
Có vài người không nhịn được bật cười.
Tông Nguyên cười rạng rỡ: "Con người tớ thế nào ấy à? Học lực bình thường, ngoại hình cũng tạm được. Sau này mong mọi người chiếu cố."
Những lời này nghe qua có vẻ khiêm tốn, nhưng thực chất là nói dối trắng trợn.
Không ít nữ sinh trong lớp tim đập thình thịch, má hơi ửng hồng. Bởi vì Tông Nguyên trông hệt như hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết, chuẩn soái ca vạn người mê.
Hoàn toàn khác xa với Phó Tân.
Tông Nguyên ngoài mặt thì ứng phó với bạn học, nhưng trong đầu vẫn trò chuyện với hệ thống 0046: "Vừa nãy ngươi nói gì mà rơm rạ gì đó?"
0046 bất lực đáp: "Ngươi quả nhiên không nghe nghiêm túc..."
Hệ thống đành kiên nhẫn giải thích lại:
Phó Tân có một tuổi thơ bi kịch. Cha mẹ ly hôn, cậu bị người cha nghiện rượu đánh đập từ nhỏ. Thời thơ ấu, cậu từng phải nhặt thức ăn thừa trên đường để sống.
Lớn lên, cậu thích một học bá trong lớp tên là Trương Chi Lương. Nhưng cuốn nhật ký bị phát hiện, từ đó trở thành đối tượng bị cả lớp ghê tởm, ai cũng có thể giẫm đạp lên cậu.
Và Trương Chi Lương chính là cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.
Chỉ cần một chút ôn nhu giả dối của hắn cũng đủ để đẩy Phó Tân xuống vực thẳm.
Là người thiếu đạo đức đến mức nào mới có thể làm như vậy.
0046 nhìn thoáng qua Phó Tân, thở dài: "Cả người u ám đến mức đáng thương. Cố lên, Tông Nguyên. Chỉ cần giúp Phó Tân sống bình yên cả đời, ngươi có thể kéo dài thời gian phát bệnh của anh mình thêm ba năm."
Tông Nguyên nhẹ nhàng ừ một tiếng, tay trong túi áo khoác khẽ động.
Hàng ghế trước có nữ sinh lén nhìn hắn, trong lòng thắc mắc: "Cùng một bộ đồng phục, tại sao cậu ấy lại mặc đẹp đến thế? Đẹp đến mức không chịu nổi!"
Thầy Khương để lộ hàm răng vàng ố, cười nói: "Bạn Tông Nguyên, chọn chỗ ngồi đi."
Tông Nguyên đảo mắt một vòng, nhếch môi lười biếng chỉ bừa một chỗ:
"Chỗ đó đi."
Phó Tân ngồi bên cạnh.
Hắn trông có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến việc chỗ đó có bẩn hay không, lộn xộn hay không.
0046 phất cờ cổ vũ: “Tiến lên nào, hướng về phía Phó Tân, chúng ta tới đây!”
Trong lớp, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tông Nguyên, không ít người lộ ra vẻ mặt khó chịu như nuốt phải ruồi bọ. Nhưng dù bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, người đang ngồi trong góc kia lại dường như không hề hay biết, đầu cũng không buồn ngẩng lên.
Học sinh chuyển trường này thật đúng là xui xẻo, cả lớp chỉ có hai chỗ ngồi trống, thế mà lại chọn ngay chỗ ngồi chung với Phó Tân – cái người mà ai cũng ghét bỏ.
Xui tận mạng!
Lớp trưởng Hà Tú Tú đứng dậy, nở nụ cười ngọt ngào, tự nhiên và hào phóng: “Tông Nguyên, chỗ đó xa bảng đen quá, hay là cậu ngồi sau lưng tớ đi?”
Phía sau cô ấy cũng có một chỗ trống.
Nhưng Tông Nguyên chỉ liếc cô một cái, nở một nụ cười vừa đẹp trai vừa hờ hững: “Cảm ơn vị mỹ nữ này, nhưng tớ thích ngồi bên cạnh thùng rác hơn.”
Bị từ chối trước toàn lớp cộng thêm bị bạn học chuyển trường kêu như vậy, cô đỏ bừng mặt ngồi xuống, không có chút tức giận nào vì bị cự tuyệt.
Cả lớp bật cười.
“Ha ha ha, cậu ấy hài hước ghê!”
“Hâm mộ lớp trưởng quá đi!”
Mặt Hà Tú Tú càng đỏ hơn.
Tông Nguyên cũng cười theo, trong khi 0046 thì thầm bên tai hắn: “Cô ấy xinh đẹp như vậy, sao lại có thể làm chuyện ác độc như thế nhỉ?”
Tông Nguyên không để ý đến nó, vác cặp đi về phía cuối lớp. Hắn bước đi ung dung, phong thái tiêu sái, khiến cả đám người chăm chú nhìn theo.
Cuối cùng, hắn dừng lại bên cạnh Phó Tân.
Đặt cặp lên bàn, hắn hỏi: “Bạn học, có giấy lau không?”
Phó Tân ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đen thẫm, rồi yên lặng lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đặt lên mép bàn của Tông Nguyên.
Tay hắn không hề chạm vào bàn của Tông Nguyên.
Tông Nguyên nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn bạn học nhé.”
Phó Tân im lặng, không đáp.
Hắn liếc sang học sinh chuyển trường đang cầm giấy lau sạch ghế và ngăn bàn, rồi nhanh chóng giấu đi bàn tay đầy vết thương của mình, cúi đầu.
Đến khi Tông Nguyên lau xong mới từ từ ngồi xuống, thầy Khương trên bục giảng cũng bắt đầu bài giảng.
Học sinh cấp ba lúc nào cũng dễ suy nghĩ nhiều, thái độ của thầy Khương lúc này chẳng khác nào đang nói thẳng với cả lớp rằng: Người này, không thể chọc vào.
Tông Nguyên lật sách giáo khoa mới tinh trên tay, chỉ mới nghe thầy giáo nói một câu, mí mắt hắn đã bắt đầu díu lại.
0046 biết ngay sẽ như vậy, liền gọi: “Tông Nguyên.”
Tông Nguyên miễn cưỡng hé một con mắt, nhìn sang bạn cùng bàn: “Bạn học, cho tớ mượn bút với.”
Phó Tân lại lặng lẽ đưa cho hắn một cây bút.
Học sinh chuyển trường nửa híp mắt, vẻ mặt ngái ngủ nhưng vẫn giữ được phong thái lười biếng, khiến người khác không khỏi liếc nhìn thêm một cái.
Phó Tân lén liếc hắn, rồi theo bản năng lại nép sát vào tường.
Như thể không phải đang ngồi cạnh một người, mà là một con sói đói có thể ăn thịt hắn bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy cậu ta rụt lại, Tông Nguyên ngược lại bỗng hứng thú hơn.
Hắn chống cằm, hỏi: “Bạn học, cậu tên gì?”
Phó Tân trầm mặc vài giây, cả người toát ra hơi thở đề phòng, ngón tay vô thức xoắn lấy vạt áo, khẽ đáp: “Phó Tân.”
Giọng nói nhỏ và khàn, giống như đã rất lâu rồi không mở miệng.
Tông Nguyên nhướng mày: “Ồ.”
Hắn cười tươi như hoa: “Tớ là Tông Nguyên, rất vui được làm bạn cùng bàn với cậu.”
Phó Tân khẽ cử động cánh mũi.
Hắn có khứu giác nhạy bén, từ khoảng cách này, hắn có thể ngửi thấy trên người học sinh chuyển trường phảng phất mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Hắn chuyển mắt, theo bản năng nhìn về phía dãy thứ tư bên cạnh cửa sổ – nơi Trương Chi Lương đang ngồi.
Tông Nguyên cũng theo ánh mắt hắn nhìn qua.
Trương Chi Lương ngồi cạnh Hà Tú Tú, tựa hồ phát hiện có người nhìn mình, bèn quay sang.
Cậu ta có dáng vẻ thư sinh, gương mặt ôn hòa nho nhã, dù còn trẻ nhưng đã toát lên phong thái lịch lãm.
Nhưng Tông Nguyên chỉ lười biếng liếc qua một cái, không mấy hứng thú, rồi quay lại.
Lúc này, hắn phát hiện Phó Tân đột nhiên cúi đầu, như thể sợ bị Trương Chi Lương nhìn thấy.
Tông Nguyên liếc nhìn quyển vở của cậu ta, thấy ở góc trên cùng có một bức vẽ kỳ quặc.
Một thứ gì đó có bốn chân ngắn cũn, trên đầu có hai thứ trông như kẹp tóc, gương mặt tròn vo giống cái chậu rửa mặt.
Hắn nghĩ một lúc, đoán rằng có lẽ đây là một con heo.
Nhưng vẫn quyết định khen lấy lòng: “Vẽ đẹp lắm.”
Phó Tân nhìn bức vẽ, rồi lặng lẽ cúi đầu, giọng nhẹ như muỗi kêu: “Cảm ơn.”
Tông Nguyên hỏi tiếp: “Cậu thích vẽ tranh à?”
Phó Tân ngẩng đầu, đúng lúc chạm phải ánh mắt của hắn.
Cậu ta rất nghiêm túc đáp: “Vẽ tranh là thứ duy nhất tôi có thể làm tốt.”
Tông Nguyên: “…”
0046: “…”
Hai người họ nhìn chằm chằm bức vẽ trên vở, vắt óc suy nghĩ xem nên khen thế nào mà không bị phát hiện là đang nói dối.
Cuối cùng, Tông Nguyên vẫn không đổi sắc mặt, cười nói: “Thật sự rất đẹp.”
Hắn nói rất chân thành, đôi mắt chuyên chú, dễ khiến người ta có cảm giác hắn đang thâm tình nhìn mình.
Phó Tân mím môi, khẽ gật đầu, rồi lại rụt vào góc tường.
Như một con rùa vừa ló đầu ra đã nhanh chóng rút vào mai.
Lúc chuông tan học vang lên, không ít người len lén nhìn về phía Tông Nguyên.
Nhưng hắn đang gục đầu trên bàn, không rõ là ngủ hay chỉ nghỉ ngơi, khiến người khác cũng ngại không dám tới bắt chuyện.
Hà Tú Tú bị bạn thân thúc giục: “Tú Tú, mau tới làm quen với cậu ấy đi.”
Cô hơi đỏ mặt, nhưng vẫn do dự: “Cậu ấy đang ngủ mà, làm sao có thể…”
Ở một góc khác, Trương Chi Lương cũng liếc về phía này, thấy không ít người tầm mắt đều chăm chú nhìn về người ở đằng sau, hắn ánh mắt trầm xuống rồi lại khôi phục như bình thường. Ngay sau đó, hắn nhìn đến chỗ của Tông Nguyên bên cạnh Phó Tân, khóe miệng trầm xuống.
Nhưng khi nhìn về phía Phó Tân, cậu ta lại lập tức nở một nụ cười lịch sự.
Phó Tân đột nhiên dời ánh mắt đi, động tác mang theo chút gió, làm tóc mai bên tai của Tông Nguyên bay lên. Phó Tân cẩn thận nhìn hắn một cái, liền thấy chiếc khuyên tai màu đen trên tai Tông Nguyên.
Viên đá nhỏ phản chiếu ánh sáng, khiến cậu ta vô thức nhìn chằm chằm.
Khuyên tai của học sinh chuyển trường có đường cong lưu loát, Phó Tân cầm bút vẽ vài đường vào chỗ trống trên giấy, nam sinh cũng sẽ mang cái này sao???
…
Tông Nguyên bị chuông báo tiết học mới đánh thức, hắn ngồi dậy, lười biếng xoa tóc.
Trước mặt có nam sinh quay đầu cười nói: “Tông Nguyên, tớ là Dương Phàm, tính cách cậu rất hợp gu tớ, làm bạn với nhau nhé?”
Tông Nguyên khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười hờ hững mà đầy khí chất nhà giàu: “Nói hay lắm!”
Bạn ngồi cùng bàn của Dương Phàm cũng định quay lại góp vui, nhưng vừa quay đầu đã va vào bàn của Phó Tân. Sắc mặt hắn lập tức biến đổi, vừa ghê tởm vừa tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Phó Tân một cái, há miệng như muốn nói gì đó, rồi lại nhìn sang Tông Nguyên, cuối cùng chỉ vỗ vỗ quần áo, hậm hực bỏ đi mà không nói gì.
Phó Tân vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ kéo bàn lùi về sau, như thể đã quá quen với chuyện này.
Tông Nguyên ngồi dựa hẳn vào ghế, chân ghế phía trước nhấc khỏi mặt đất. Hắn liếc nhìn bạn cùng bàn của Dương Phàm, thản nhiên hỏi:
“Này, bạn học, vừa rồi cậu định nói gì thế?”
Phó Tân và bạn cùng bàn của Dương Phàm đồng loạt sững người. Dương Phàm liền cười gượng, “Ha ha ha, không có gì, không có gì đâu.”
Tông Nguyên nhìn lướt qua hắn, cười tủm tỉm trêu chọc:
“Tớ cứ tưởng là muốn chửi ai cơ đấy.”
Thực ra đúng là hắn định chửi thật.
0046 ôm cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép rõ ràng từng lời lẽ cay độc mà đám học sinh trong lớp nói về học sinh mới. Riêng bạn cùng bàn của Dương Phàm đã viết kín bảy, tám trang với đủ loại từ ngữ độc địa không hề lặp lại. Bất kỳ ai nhìn vào cũng khó tin nổi những lời này lại xuất phát từ miệng một học sinh cấp ba.
Dương Phàm còn định nói gì đó, nhưng giáo viên toán đã bước vào lớp. Hắn đành ngượng ngùng quay đầu lại.
Phó Tân lặng lẽ rút ra một quyển sách toán, không biết nên nói gì tiếp theo.
Tông Nguyên nhìn chằm chằm vào tiêu đề sách, hai chữ "Toán học" in to rõ ràng. Huyệt thái dương của hắn giật giật, khẽ lầm bầm:
“Tiết toán à…”