Rạng sáng bốn giờ, Phó Tân rời giường. Cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, rồi lục lọi trong ngăn kéo rất lâu mới tìm thấy một tờ năm đồng nhàu nát.
Con đường cậu sắp đi mất khoảng một giờ. Khoảng cách không xa, nhưng tiền công làm thêm của cậu đã tiêu hết. Để tiết kiệm, mấy ngày nay cậu phải nhặt thêm vỏ chai nhựa để trang trải chi phí.
Chiếc cặp sách vẫn còn ở chỗ Tông Nguyên, nhưng cậu cũng không sốt ruột, vì dù cậu có hoàn thành bài tập hay không, bạn học và giáo viên cũng chẳng ai quan tâm.
Tông Nguyên ngáp một cái, lặng lẽ đi theo sau Phó Tân, trên lưng cõng hai chiếc cặp sách. Trời còn chưa sáng hẳn, không khí mang theo chút se lạnh. Hắn tận mắt thấy Phó Tân dùng nhánh cây bới thùng rác và lùm cỏ, thành thạo nhặt chai nhựa, dẫm bẹp rồi bỏ vào túi ni-lông.
“Phó Tân đều tiết kiệm tiền theo cách này sao?”
0046 lắc đầu: “Mùa đông và mùa hè thì đi làm thêm, còn ngày thường vừa phải học trên lớp, vừa học thêm buổi sáng lẫn buổi tối. Chắc bây giờ tiền công không đủ tiêu rồi.”
“Nếu cậu tớ chỉ tiêu cho bản thân thì còn đỡ, chỉ sợ người cha khốn nạn kia lại bắt cậu ấy đưa tiền về nữa.”
Tông Nguyên nép vào sau cột điện, bỗng dưng không biết nên nói gì. Một học sinh cấp ba, làm sao có thể tự nuôi sống chính mình?
Không có tiền, thì thực sự sẽ phải nhịn đói.
Hắn đút tay vào túi quần, môi mím lại thành một đường thẳng. Đột nhiên, hắn không còn tâm trạng đi theo nữa, liền rẽ vào một quán ăn sáng ven đường.
“Cậu ấy chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ?”
Khi Tông Nguyên mang một túi bánh bao và sữa đậu nành về lớp, trong lớp mới có lác đác vài người.
Phó Tân vẫn chưa đến, chắc là còn đang đi bán chai nhựa. Tông Nguyên đặt đồ ăn sáng lên bàn cậu ấy, sau đó gục xuống bàn ngủ tiếp.
Lúc Phó Tân vừa vào cổng trường, tình cờ gặp Hà Tú Tú bước xuống từ xe ô tô.
Cô tớ chỉnh lại đồng phục, rồi nhìn cậu với ánh mắt như bố thí: “Tốt nhất cậu nên tránh xa Tông Nguyên ra, nếu không đến khi cậu ấy biết chuyện cậu là đồ biến thái, tình cảnh của cậu sẽ càng thê thảm hơn.”
Phó Tân nhớ lại lời của Tông Nguyên hôm qua, siết chặt nắm tay, nhàn nhạt đáp: “Không.”
Bị Phó Tân phản bác thẳng thừng là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được. Nhìn bóng lưng Phó Tân, sắc mặt Hà Tú Tú méo mó vì tức giận.
Vào lớp, ánh mắt đầu tiên của Phó Tân liền rơi vào người đang gục trên bàn—Tông Nguyên. Hắn ngủ rất say, hai tay vùi dưới đầu, mái tóc hơi rối.
Cậu bước đến nhẹ nhàng, rồi nhìn thấy trên bàn mình có bánh bao, sữa đậu nành và... cặp sách.
Theo bản năng, cậu liếc nhìn Tông Nguyên. Đúng lúc này, hắn lờ mờ tỉnh dậy, mắt nửa mở nửa khép: “Mới đến à?”
Phó Tân gật đầu, chỉ vào đồ ăn sáng: “Là cậu mang đến?”
Tông Nguyên nhìn theo, nhíu mày: “Ăn mau đi, sắp nguội hết rồi đấy.”
Hắn dùng tay sờ thử bánh bao, vẻ mặt hài lòng: “Cũng may, vẫn còn ấm. Bánh bao này đúng là lợi hại thật.”
Trái tim Phó Tân dường như bị ai đó gõ mạnh vài cái. Cậu há miệng, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ lặng lẽ cầm bánh bao lên. Hơi ấm từ túi bánh bao lan qua lòng bàn tay, rồi chậm rãi thấm vào tận đáy lòng cậu.
“… Cảm ơn.”
Tông Nguyên nhìn cậu ăn, mùi bánh bao lập tức xộc vào mũi hắn. Rõ ràng vừa mới ăn no, nhưng bây giờ lại thấy đói rồi. Hắn mặt dày lên tiếng: “Phó Tân, cho tớ cắn một miếng đi.”
Phó Tân đưa bánh bao đến trước miệng hắn. Cách túi ni lông, cậu lại xé một miếng nhỏ từ phần mình đã ăn, rồi đưa cho hắn.
Tông Nguyên chẳng thèm khách sáo, giữ lấy cổ tay cậu, trực tiếp cắn vào phần bánh còn nguyên.
“… Ngon.”
Phó Tân ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao bị cắn mất một góc. Mặt cậu đột nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu ăn hết phần còn lại để che giấu cảm xúc.
Giữa lúc đó, cậu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cậu hút thuốc.”
Trong miệng vẫn còn nhai bánh bao, nhưng cậu đã ngửi thấy mùi khói thuốc còn vương trên bánh.
Tông Nguyên ngửi thử chính mình, có chút ngạc nhiên: “Cậu ngửi ra được à?”
Phó Tân chỉ vào miệng mình, vừa nhai vừa lẩm bẩm: “Cậu vừa ăn chỗ này, nên có mùi thuốc lá.”
Tông Nguyên ghé sát lại, chóp mũi gần như chạm vào mặt Phó Tân, hít một hơi thật sâu rồi bực bội nói:
“Sao tôi chỉ ngửi thấy mùi bánh bao thịt thôi?”
Phó Tân đen mặt, đẩy hắn ra.
Tông Nguyên thật lâu rồi không dậy sớm như vậy, hắn ngủ hai tiết xong thì tình thần trần đầy gấp trăm lần, vừa kịp học tiết thể dục.
Tông Nguyên cao ráo, được xếp đứng cuối hàng. Thầy thể dục nhìn hắn, cười nói:
“Dáng người cao thế này, chắc chơi bóng rổ giỏi lắm nhỉ?”
Hôm nay là giờ tự do hoạt động, bọn họ chia hai đội thi đấu bóng rổ. Hai đội tổng cộng là 10 người, cũng ko cần người thay thế hay bổ sung, mọi người xem náo nhiệt vây quanh thành 1 vòng lớn.
Tông Nguyên cởi áo khoác, đảo mắt liền thấy Phó Tân, hắn đi thẳng tới, áo màu trắng ngắn tay cũng không che được dáng người hoàn hảo của hắn “Cầm giúp tớ.”
Phó Tân ôm lấy áo khoác, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng hắn.
Học sinh cao trung, chỉ cần không mập là có thể được người khác khe là dáng người tốt, huống chi Tông Nguyên còn luyện được một thân toàn cơ bắp.
Trên sân, Tông Nguyên nhanh nhẹn như một con báo săn, mỗi lần bật nhảy, ném bóng, chạy nước rút đều khiến đám đông hét ầm lên. Không ít người đỏ mặt vì nhìn thấy cơ bụng săn chắc của hắn, mồ hôi lấm tấm chảy xuống trán.
Có bạn học lớp khác tiến đến bên cạnh Phó Tân, ngập ngừng hỏi:
“Cậu với cậu ấy thân không? Có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”
Phó Tân liếc nhìn Tông Nguyên đang cười nói với đồng đội, không hiểu sao lại nói:
“Cậu ấy không dùng điện thoại.”
Người kia tiếc nuối, vẫn chưa từ bỏ ý định:
“Vậy cậu ấy có bạn gái chưa?”
Phó Tân không kịp suy nghĩ, lơ đãng đáp:
“Cậu không định yêu đương khi đang học cao trung.”
Đối phương lại tiếc nuối bỏ đi, nhưng trái tim Phó Tân thì đập loạn, có chút chột dạ không hiểu nổi.
Lúc này, Tông Nguyên ném rổ thành công, tiện tay vuốt mồ hôi trên trán rồi nhướng mày nhìn về phía Phó Tân.
Xung quanh lại rộ lên một tràng thét chói tới.
Trương Chi Lương—lớp trưởng, mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt, khó chịu lẩm bẩm:
“Học hành không ra gì, chơi bóng giỏi thì có ích gì? Chơi đẹp trai thì có thể đậu đại học chắc?”
Hắn liếc quanh, thấy những nữ sinh ngày thường hay hỏi bài mình đang điên cuồng cổ vũ cho Tông Nguyên, sắc mặt trầm xuống.
Ánh mắt hắn lại dừng trên người Phó Tân—người duy nhất chỉ chăm chăm nhìn Tông Nguyên.
Phó Tân theo dõi Tông Nguyên trên sân bóng rổ di chuyển nhanh nhẹn. Mọi khi hắn cũng chơi bóng rổ nhưng chỉ cảm thấy đây là một loại vận động bình thường. Nhưng khi nhìn thấy Tông Nguyên chơi, hắn lại cảm thấy rất hồi hộp, mỗi lần nhìn thấy Tông Nguyên bị chặn đều không nhịn được lo lắng, nhìn thấy Tông Nguyên cướp được bóng liền không nhịn được hưng phấn. Hoàn toàn không chú ý Trương Chi Lương đã chạy đến bên hắn.
Trương Chi Lương đứng sát lại, nhìn đồng phục trong lòng hắn, mỉm cười hỏi:
“Đây là của bạn học Tống Nguyên à?”
Phó Tân giờ mới nhận ra người bên cạnh là Trương Chi Lương, hắn đột nhiên có chút khẩn trương, tay siết áo khoác Tông Nguyên rồi đột nhiên thả lỏng lại:
“Đúng vậy.”
Trương Chi Lương quan tâm nhìn hắn:
“Cậu với Tông Nguyên ở chung có phải không ổn không?”
Phó Tân ôm chặt áo khoác của Tông Nguyên, lắc đầu, “Ổn lắm.”
Trương Chi Lương nhếch mép, giọng càng lúc càng thấp, cố ý dẫn dắt:
“Cậu ấy không bắt nạt cậu chứ? Hay chỉ giả vờ là người dễ gần?”
Phó Tân đột nhiên nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đen láy khiến Trương Chi Lương không được tự nhiên, thậm chí không nói nói được câu hoàn chỉnh:
“Không....Không phải sao?”
"Không đúng," Phó Tân dễ dàng nhận ra sự nghi hoặc, "Tớ đã nói hai lần rồi, hắn thực sự rất dễ chung sống."
Tông Nguyên quay đầu lại, liền thấy Phó Tân đang nói chuyện với Trương Chi Lương không biết về vấn đề gì. Hắn sa sầm mặt, cau mày khó chịu, đầy sát khí bước tới, túm lấy cổ tay Phó Tân, kéo người về phía sau lưng mình, "Trương Chi Lương, cậu với bạn cùng bàn của tớ nói cái gì vậy?"
0046 điên cuồng chụp ảnh, "Soái! Soái! Soái! Giận dỗi chết hắn! Hắn nhất định đang lừa Phó Tân!"
Ở nguyên bản thế giới, Trương Chi Lương chính là như vậy nhẹ nhàng đẩy Phó Tân vào hố sâu. Hắn phủi tay một cái chẳng chút bận tâm, còn khiến người luôn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn đã khổ sở đến chết đi sống lại.
Tông Nguyên mặt càng đen, hắn nhìn thẳng vào Phó Tân, hơi thở nóng bỏng phả lên người đối phương:
"Cậu không nghiêm túc xem tớ chơi bóng."
Phó Tân nghiêm túc gật đầu, "Tớ có nhìn."
Tông Nguyên cau mày, mồ hôi theo sườn mặt chảy xuống, "Cậu rõ ràng đang tán gẫu với hắn."
Trương Chi Lương trong lòng thầm vui mừng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ chính trực, thậm chí còn có chút phẫn nộ, khuyên nhủ, "Tông Nguyên, cậu quản quá nhiều rồi. Phó Tân không có nghĩa vụ phải nghe cậu, cậu như vậy là hoàn toàn không để người khác vào mắt."
Phó Tân không chút do dự gật đầu, lấy khăn giấy đưa cho Tông Nguyên, mang theo chút lấy lòng khó nhận ra: "Tớ sai rồi."
Tông Nguyên liếc nhìn Trương Chi Lương, nhận lấy khăn giấy, rụt rè gật đầu, "Tớ tha thứ cho cậu."
Sau đó lại quay sang nhìn Trương Chi Lương, cười tươi rói: "Học ủy nói rất đúng! Nói nhiều như vậy, chi bằng xuống sân chơi một trận với bạn cùng lớp đi? Học ủy sẽ không không nể mặt tớ chứ?"
Hắn vốn dĩ đã là người thu hút mọi ánh mắt, bất kể là khi đứng bên cạnh Phó Tân hay khi mỉm cười nói chuyện với Trương Chi Lương, từng cử chỉ đều có vô số người chăm chú dõi theo. Tông Nguyên đã quá quen với ánh mắt này. Theo lý mà nói, Trương Chi Lương cũng nên quen, bởi trước khi Tông Nguyên xuất hiện, hắn chính là người nổi bật nhất lớp. Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy những ánh mắt kia tràn đầy sự chế giễu và khinh thường.
Trương Chi Lương miễn cưỡng giữ nụ cười, "Các cậu đủ người rồi, tớ không tham gia đâu."
"Ai, dễ thôi," Tông Nguyên chưa bao giờ biết thế nào là điểm dừng. Hắn ngoắc tay gọi đội của mình, Dương Phàm lập tức tung tớ tung tăng chạy tới:
"Tông Nguyên, có chuyện gì?"
Tông Nguyên vỗ vai hắn, hất cằm về phía Trương Chi Lương, "Học ủy của bọn mình cũng muốn lên sân chơi một chút. Đội bên kia không phải có người thể lực không tốt sao? Vừa lúc để họ xuống nghỉ ngơi đi."
Dương Phàm vỗ ngực, "Học ủy à, đến đây nào!"
Trương Chi Lương cứng đờ nụ cười, bất đắc dĩ phải đi theo.
Tông Nguyên liếc thấy Phó Tân định mở miệng, hắn liền giơ ngón tay thon dài chặn lên môi đối phương, "Suỵt, đừng nói giúp cậu ấy. Đánh bóng một trận thì có thể thế nào chứ?"
Ngón tay Tông Nguyên nóng hổi, áp sát lên môi Phó Tân. Phó Tân lặng lẽ lấy tay hắn ra, thấp giọng, "Tớ không định nói cái đó."
Tông Nguyên nhìn Trương Chi Lương đang luống cuống, hừ nhẹ một tiếng, rồi vỗ nhẹ lên đầu Phó Tân, "Nhìn cho kỹ, xem tớ xử lý hắn thế nào!"
Nói xong, hắn xoa tay, đầy khí thế bước vào sân.
Ngay khi vừa vào trận, Tông Nguyên đã vặn cổ tay, quay sang bốn huynh đệ bên cạnh, "Trận này thắng, tớ mời khách! Muốn ăn gì uống gì đều tùy ý, chỉ có một yêu cầu—"
Hắn giống như con sói đói nhìn thấy con mồi, nở nụ cười nhất định phải thắng, "Hạ gục bọn họ đến mức phải khóc lóc kêu ba ba!"
Những người còn lại hừng hực khí thế.
Kết quả? Đương nhiên là thắng, hơn nữa thắng một cách áp đảo.
Toàn bộ học sinh lớp 12/1 đều bàng hoàng.
Cái người tên Trương Chi Lương kia, cái người từng được gọi là học bá của lớp, người mà lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ cao cao tại thượng—thì ra lại yếu đến vậy sao?
Chạy không nổi, nhảy không nổi, thậm chí cả đầu cũng chẳng ngẩng lên nổi.
Ném bóng còn không ra.
Tông Nguyên chơi càng lúc càng hăng, đến cuối cùng, hắn thực hiện một cú ném ba điểm kết thúc trận đấu.
"Đi thôi."
Hắn nhìn lướt qua Trương Chi Lương, thấy đối phương đang thở hổn hển, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn chằm chằm hắn, bên trong chứa đựng sự đố kỵ và ác ý không hề che giấu.
Tông Nguyên nhếch môi cười nhạt, tâm trạng vui vẻ, bước ra ngoài. Suốt đường đi, không biết bao nhiêu chai nước suối từ các nữ sinh tranh nhau đưa cho hắn. Nhưng hắn chẳng hề nhận lấy, chỉ đút tay vào túi quần, sải bước đến chỗ Phó Tân, giọng điệu hết sức tự nhiên, "Phó Tân, nước đâu?"
Phó Tân ngẩn người, "Tớ không mua."
"Haizzz." Tông Nguyên khoác vai hắn, khoa trương thở dài, trong khi bốn người đồng đội của hắn đứng không xa, không biết có nên tiến lại hay không.