Tông Nguyên rất giỏi tư duy logic, nhưng kẻ không sợ trời không sợ đất như hắn lại có hai nỗi sợ lớn nhất trong đời. Một trong số đó chính là những phép toán rắc rối đầy phiền phức.
Hắn hiểu công thức rõ ràng, cách giải đề cũng rất rành mạch, thậm chí gặp bất kỳ dạng bài nào cũng có thể viết vài dòng hướng dẫn. Thế nhưng, đến mấy bài toán kiểu thiếu nhi như 100 × 5 - 49 thì lại làm sai be bét. 0046 đôi khi còn nghi ngờ hắn có mắc chứng rối loạn tính toán hay không, khiến hắn lúc nào cũng bắt đầu bài toán đúng nhưng kết quả thì toàn sai.
Phó Tân đang chép lại ví dụ mẫu. Cậu liếc nhìn Tông Nguyên đang đút tay vào túi quần, rồi mím môi, cuối cùng vẫn hỏi:
"Cậu nhớ đề bài sao?"
Tông Nguyên: "A?"
Hắn rút tay ra, tùy tiện lấy một quyển vở, viết qua loa đề bài xuống. Chữ viết loằng ngoằng, xiêu vẹo như rồng bay phượng múa.
Buổi học trôi qua, chuông tan học vừa vang lên, trong vở của Tông Nguyên vẫn chỉ có đúng một dòng đề bài.
Lúc này, bạn thân của Hà Tú Tú kéo theo bạn mình tiến đến.
"Bạn học Tông Nguyên, tớ là Vương Lệ, đây là lớp trưởng của bọn mình. Lớp trưởng có chuyện muốn nói với cậu."
Lớp trưởng Hà Tú Tú có khuôn mặt thanh tú, hai má hơi ửng đỏ:
"Bạn học Tông Nguyên, tớ là lớp trưởng. Nếu sau này có gì không hiểu, cậu có thể hỏi tớ."
Tông Nguyên ngả người tựa vào ghế, nhìn các nàng cười cười. Chỉ cần hắn giơ tay nhấc chân, mấy nữ sinh đứng trước mặt đều đỏ mặt.
"Lớp trưởng thật nhiệt tình giúp đỡ người khác nha."
Phó Tân vẫn chăm chú vào cuốn sách, bút trong tay miết mạnh ra một vệt dài trên trang giấy.
Hà Tú Tú cười ngượng ngùng.
Lúc này, một nam sinh khác cũng bước đến.
Đó là Trương Chi Lương. Hắn có nụ cười hiền hòa, làn da trắng, vóc dáng vừa phải, gầy nhưng cân đối, trông rất giống nam chính trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường.
"Bạn học Tông Nguyên, chào cậu. Tớ là Trương Chi Lương, học ủy của lớp. Nếu cậu gặp vấn đề gì trong học tập, có thể đến tìm tớ."
Tông Nguyên liếc nhìn hắn một cái, xoay xoay cây bút thon dài trong tay.
"Cảm ơn cậu nha, đồng chí học ủy. Vất vả rồi."
Trương Chi Lương vẫn giữ nguyên nụ cười. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua phía Phó Tân, Tông Nguyên lại bất ngờ tiến lên một bước, chắn toàn bộ tầm nhìn của hắn.
Ánh mắt Trương Chi Lương thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Phó Tân bị Tông Nguyên che khuất hoàn toàn, bị dồn vào góc tường, trước mắt chỉ thấy cái gáy đen nhánh của hắn.
Những học sinh khác thấy có người bắt chuyện trước, lập tức cũng muốn tiến lên. Nữ sinh còn ngại ngùng, nhưng đám nam sinh thì đã vây quanh Tông Nguyên, cười nói rôm rả.
Tông Nguyên chống cằm lắng nghe, trên cổ tay lộ ra một góc đồng hồ. Một nam sinh nhận ra, kinh ngạc thốt lên:
"Mẹ nó, tớ biết cái đồng hồ này! Ít nhất cũng ba bốn vạn!"
Không khí bỗng chốc yên lặng.
Dương Phàm nghiêm túc nhìn một chút, sau đó chen vào:
"Tớ hôm trước còn thấy nó trên tạp chí. Hình như chính là mẫu này, ba tớ cũng định mua một cái."
Nhưng cuối cùng ông tiếc tiền nên không mua. Câu này hắn không nói ra.
Tông Nguyên lười biếng lên tiếng:
"Hàng rẻ tiền thôi. Nếu ba cậu định mua, tớ không khuyên chọn mẫu này đâu. Ta cũng chỉ mang cho có thôi."
Dương Phàm cười gượng:
"Nhà của chúng ta cũng chưa chắc dám mua…"
Tông Nguyên nhướng mày, đột nhiên cười:
"Ta vừa rồi nói vậy có hơi thiếu đánh không? Có khi nào bị bắt cóc không nhỉ?"
Không khí bỗng nhiên thoải mái trở lại, mọi người cười ầm lên.
Phó Tân lặng lẽ nhìn hắn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tông Nguyên hơi nghiêng đầu, tinh nghịch chớp mắt với cậu một cái.
Phó Tân như thể vừa thấy thứ gì đó cực kỳ khó chịu, lập tức quay phắt đầu đi.
Tông Nguyên sầm mặt, hỏi 0046:
"Chẳng phải người ta nói ở tuổi này, chỉ cần bị điện giật là có thể trở thành bạn bè sao?"
0046: ai bảo nó nói như vậy.
Trương Chi Lương, người thường ngày được chú ý như thiên chi kiêu tử, lúc này lại bị gạt ra ngoài rìa. Khóe miệng hắn khẽ trễ xuống, sau đó đỡ lấy Hà Tú Tú, người đang lảo đảo bước đến, “Không sao chứ?”
Hà Tú Tú vén lọn tóc dài rối bù bên eo, ánh mắt vẫn dõi theo đám đông kia, “Tông Nguyên đúng là rất được hoan nghênh.”
Những người vây quanh Tông Nguyên ăn ý khép lại thành một vòng nửa kín, để lộ ra một khoảng trống nơi Phó Tân đứng, như thể không ai muốn đến gần hắn.
Sau khi tiễn đám người kia đi, Tông Nguyên lấy từ trong túi ra hai viên kẹo bạc hà, một viên cho vào miệng mình, viên còn lại thì dúi vào tay Phó Tân, “Ăn đi, giúp đầu óc tỉnh táo.”
Phó Tân nhìn Tông Nguyên với vẻ mặt nghiêm túc như thể đảm bảo chất lượng sản phẩm, suýt nữa thì bật cười. “Cảm ơn.”
Hắn do dự bóc viên kẹo, đưa vào miệng, ngay lập tức gương mặt thanh tú nhăn lại vì vị cay xộc lên tận mũi.
0046 xuất phẩm, chất lượng đảm bảo.
Vị cay nồng của bạc hà khiến nước mắt hắn cũng muốn trào ra. Đây chính là loại kẹo đặc biệt đặt làm theo khẩu vị nặng đô của Tông Nguyên.
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Phó Tân, Tông Nguyên nhướn mày, “Thật sự không ăn nổi sao?”
Phó Tân lắc đầu, cố chịu đựng vị cay xộc lên, “Ăn ngon, cảm ơn.”
Tông Nguyên cười cười, “Đừng khách sáo.” Có vẻ hắn đã tìm được cách để bắt chuyện với Phó Tân. Hắn móc ra cả một túi kẹo bạc hà, hào phóng đưa cho Phó Tân, “Tặng hết cho cậu.”
Phó Tân khựng lại một chút, thái dương bắt đầu đau, hắn cứng đờ nói, “Không cần đâu.”
Tông Nguyên để lộ hàm răng trắng sáng, “Không sao, cứ cầm đi.”
Phó Tân nhận lấy túi kẹo, cảm giác một hai cân đường nặng trĩu trên tay, như thể sức nặng sinh mệnh không thể gánh nổi. Tông Nguyên nhíu mày, “Quả nhiên từ nhỏ đến lớn đều khổ sở, ngay cả một túi kẹo cũng cầm không nổi.”
0046 gật gù đồng tình, vừa ăn kẹo vừa nhìn Phó Tân.
Chiều tan học, thầy Khương cố tình tới tìm Tông Nguyên nói một đống lời, nhưng ý chính chỉ có một: “Tiết tự học buổi tối, em có học không?”
Tông Nguyên ngồi trên ghế, vẻ thoải mái như đại gia, đáp gọn: “Học.”
Dương Phàm ngồi phía trước lén nhìn qua, thầm nghĩ: Người có tư bản đúng là khác biệt, nói chuyện với chủ nhiệm lớp mà cũng có thể ngồi thẳng lưng tự nhiên như thế.
Thầy Khương liếc nhìn Phó Tân, rồi lên tiếng, “Phó Tân, em đổi chỗ đi.”
Phó Tân đặt bút xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thầy, giọng điềm tĩnh: “Thầy muốn em chuyển đến đâu?”
Ánh mắt hắn không lộ chút khó chịu nào, như thể đã sớm đoán trước điều này. Thầy Khương có chút chột dạ, đảo mắt nhìn quanh lớp nhưng không tìm được chỗ nào phù hợp.
Lúc này, Tông Nguyên nhấc bút của Phó Tân đặt lại lên bàn hắn, giọng hờ hững: “Thầy lo lắng em sẽ làm hư học sinh ngoan sao?”
Thầy Khương vội cười gượng, “Đâu có.”
Ngón tay Phó Tân hơi co lại, nhìn theo bóng lưng thầy rời khỏi lớp. Tông Nguyên hừ nhẹ, nghiêng đầu hỏi, “Cậu không muốn đổi thì cứ nói thẳng. Mà nói thật, cậu có muốn ngồi cạnh tớ không?”
Phó Tân thoáng nhìn Tông Nguyên, khẽ mở miệng nhưng chưa kịp trả lời thì Tông Nguyên đã tự gật đầu, tiện tay vuốt mái tóc dài trước trán, “Cũng đúng, tớ nói nhảm rồi. Cậu sao có thể không muốn ngồi cạnh tớ được chứ?”
Hắn rõ ràng chỉ đang đùa, vậy mà Phó Tân lại nghiêm túc gật đầu.
Tông Nguyên hứng thú, lấy ra một tờ giấy, “Phó Tân, vẽ tranh cho tớ đi. Mặt tớ đẹp thế này, nhất định phải nhờ đại sư vẽ ra mới xứng tầm.”
Phó Tân nhận lấy tờ giấy, đôi mắt đen lấp lánh, giọng cũng đầy chân thành, “Tớ sẽ vẽ thật tốt.”
Thế nhưng, hắn lại không hề phản bác danh xưng “đại sư” kia.
Tông Nguyên vui vẻ, “Trước đây cậu từng vẽ gì rồi? Cho tớ xem thử.”
Phó Tân luôn mang theo bản vẽ bên người. Kể từ lần trước khi nhật ký của hắn bị kẻ khác cố tình bêu rếu, hắn càng trân trọng những gì thuộc về riêng mình.
Hắn do dự một chút, rồi lấy ra cuốn sổ tay nhỏ. Bìa da đen, giấy trắng tinh, chất liệu cực kỳ tốt. Tông Nguyên cầm lên, thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm từ tay hắn.
Phó Tân nhìn chằm chằm cuốn sổ trong tay Tông Nguyên, cau mày nhắc nhở, “Cẩn thận một chút.”
Tông Nguyên nâng cuốn sổ lên như bảo vật, chợt nhớ ra một chuyện, “Tớ là người thứ mấy được xem tranh của đại sư đây?”
Phó Tân ngừng một chút, “Người đầu tiên.”
Cũng giống như Tông Nguyên là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với hắn sau sự việc kia, là người đầu tiên chạm vào đồ vật của hắn.
Còn cho hắn kẹo ăn.
Đúng là người tốt.
Tông - người tốt - Nguyên mở cuốn sổ, 0046 cũng bật notebook lên để phân tích tranh vẽ của Phó Tân. Nhưng ngay khi trang đầu tiên mở ra, cả hai đều im lặng.
Trợn mắt há hốc mồm.
Tông Nguyên nhìn bức vẽ, trông như một đóa hoa, lại có cả đôi mắt, đường nét uốn lượn trùng điệp, mạnh mẽ hào hùng, vừa nhìn đã thấy có chiều sâu. Hắn ho nhẹ một tiếng, nhường vị trí trung tâm cho 0046, “Tớ nói đi.”
0046 thử phán đoán, “Đây là... một con công?”
Tông Nguyên nghiêm túc lắc đầu, “Vậy còn đôi mắt thì sao?”
Phó Tân cầm bút lên, định giải thích. Tông Nguyên do dự thật lâu, rồi hỏi, “Phó Tân, cậu cảm thấy tranh mình vẽ thế nào?”
Phó Tân khó được nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Cũng không tệ lắm.”
Biểu cảm này của hắn trông có sức sống hơn hẳn buổi sáng. Tông Nguyên nghĩ, có lẽ mình nên cổ vũ hắn nhiều hơn, liền chắc nịch nói, “Không chỉ không tệ mà là rất tuyệt.”
0046 còn nghiên cứu tác phẩm tuyệt hảo, Phó Tân đã tri kỷ đưa ra đáp án, hắn có chút ngượng ngùng: “Bức họa đầu tiên là một con rùa đen.”
A thì ra là rùa đen a.
Tống Nguyên cùng 0046 giống như đang chơi giải đố, một tờ lại một tờ lật đi. Trong cả lớp, chỉ có 2 người họ sung sướng nhất, Phó Tân nhìn Tông Nguyên 1 cái rồi vẽ ra một đường cong, tồi lại nhìn 1 cái, vẽ một chút. Biểu tình nghiêm túc như đang làm báo cáo học thuật.
0046 liếc mắt một cái: “Tông Nguyên, ngươi biết Như Hoa không?”
Tông Nguyên khinh thường: “Ngươi cho rằng ai cũng có tư cách để ta biết?”
0046 vui mừng: “Không biết thì tốt, không biết thì tốt.”
Giải lao tiết tự học buổi tối, Phó Tân còn chưa vẽ xong, hắn dùng sách giáo khoa đè nặng lên, Tông Nguyên gì cũng không nhìn thấy, thất vọng đứng lên chuẩn bị đi WC.
WC có ở mỗi tầng, số lượng người trong WC nam lúc nào cũng ít hơn WC nữ.
Tông Nguyên kéo khóa quần xuống, bắt đầu "giải quyết". Bên cạnh hắn, mấy nam sinh mà hắn chẳng nhớ nổi tên nhìn nhau, rồi bắt đầu lải nhải một đống chuyện.
"Vậy nên cậu ngàn vạn lần đừng có ngồi chung với nó. Nghĩ đến chuyện một thằng con trai thích con trai là tớ thấy buồn nôn rồi. Lỡ đâu bị lây bệnh gì thì sao?"
Tông Nguyên mặt không đổi sắc, giải quyết xong, cắt ngang lời tên đang thao thao bất tuyệt kia:
"Mày là con trai, mày không thích con trai đúng không?"
Nam sinh kia sững lại một chút, rồi đáp ngay:
"Tao tất nhiên là không thích con trai rồi!"
Tông Nguyên phủi phủi quần, kéo khóa lên, quay đầu nhìn thẳng vào hắn, nhếch mép cười nhạo:
"Thế sao mày cứ nhìn chằm chằm “anh em” tao làm gì?"
Mặt tên kia vốn đã vàng vọt, giờ lập tức đỏ bừng.
Tông Nguyên hất vai gạt hắn qua một bên, thản nhiên rửa tay rồi rời đi.
Đám người phía sau vẫn đứng đực ra đó, chẳng hẹn mà cùng quay sang nhìn tên vừa bị chặn họng đến đỏ bừng mặt.
Tông Nguyên không vội về lớp ngay mà dựa lưng vào lan can, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt rơi vào chỗ Phó Tân đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Giữa lớp học ồn ào náo nhiệt, chỉ có góc ấy là tĩnh lặng.