⛅️Editor: Mây

__________

Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, hoàng cung náo nhiệt tưng bừng, nhạc khúc vang vọng, còn đặc biệt mời gánh hát danh tiếng đến biểu diễn.

Minh Vô Vọng ngồi bên cạnh Thái hậu, nhưng chẳng có lòng dạ nào thưởng thức yến tiệc.

Thái hậu dường như nhận ra sự khác thường của hắn, liền hỏi: “Ái khanh có tâm sự sao?”

Hắn hoàn hồn, vội hành lễ, cung kính đáp: “Bẩm Thái hậu, thần không có chuyện gì.”

Thái hậu khẽ gật đầu, thần thái hiền từ: “Ngọc có bảo quản tốt không?”

“Có.” Hắn đáp dứt khoát. Đảo Ly ngồi bên cạnh nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên vẻ khác thường.

Gánh hát bắt đầu diễn, chỉ thấy nữ tướng trên sân khấu tay cầm trường thương, vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, khiến cả hội trường vỗ tay khen ngợi.

Minh Vô Vọng nhếch môi, cùng đám người xung quanh tán dương vài câu. Chờ màn biểu diễn kết thúc, hắn lặng lẽ tìm cớ rời đi, tiến về gian điện bên cạnh, nơi gánh hát thay y phục.

Nữ tướng vừa múa thương trên sân khấu đang ngồi trước gương, lặng lẽ tẩy trang. Lúc nàng chỉ mới lau được một nửa khuôn mặt, Minh Vô Vọng bất ngờ đẩy cửa bước vào.

“Ngọc đâu?”

Hắn nắm lấy cằm nàng, ánh mắt siết chặt vào đôi mắt quen thuộc kia.

Dù y phục đã đổi, nhưng hắn chỉ cần gặp qua một lần, là có thể nhớ rõ từng gương mặt.

Nàng chính là kẻ bị trói trong nhà lao mấy ngày trước——Vô Ảnh.

Triệu Dịch Ninh không hề hoảng loạn, ngược lại đôi mắt còn cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn về phía hắn chớp chớp, khóe môi cong lên ý cười, giọng nói trong trẻo vờn quanh như làn gió nhẹ:“Lâu ngày không gặp, chỉ huy sứ đại nhân vẫn khỏe chứ?”

Thanh âm mềm mại mà thoải mái nghịch ngợm, chẳng hề có lấy một tia oán trách.

Không biết vì sao, nàng và tất cả những người Minh Vô Vọng từng gặp đều không giống nhau.

Người khác nhìn hắn, phần lớn đều mang theo sợ hãi.

Còn nàng thì không.Giữa nàng và hắn, dường như luôn có một cảm giác vừa là địch, vừa như bạn.

Sát khí trong không khí dần tiêu tán, Minh Vô Vọng cũng bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát khuôn mặt có phần khác xa với ấn tượng trong trí nhớ.

Hắn không khỏi thắc mắc——rốt cuộc nàng còn bao nhiêu thân phận?

Nửa khuôn mặt đã tẩy trang trắng như tuyết đọng. Đôi mắt hồ ly kia ánh lên vẻ sắc bén, khác xa những nữ tử e lệ thông thường, nhưng lại chẳng hề khiến người ta khó chịu.

Môi đỏ khẽ hé, nàng im lặng mỉm cười với hắn.

"Nhờ phúc của ngươi, không tốt lắm." Giọng hắn nhàn nhạt, không có chút gợn sóng nào.

Triệu Dịch Ninh hất bàn tay hắn đang bóp cằm mình ra, tháo trâm cài trên vòng tóc xuống. “Ta đã dám đến, tất nhiên không mang ngọc theo bên người.”

Giờ khắc này, cục diện giữa bọn họ đã hoàn toàn đảo ngược.

Minh Vô Vọng lại giống như kẻ đang bị kiềm chế. Chuyện ngọc thất lạc không thể để Thái hậu biết, nếu truy cứu, thì khi nãy ở trong yến tiệc, hắn đã phạm tội khi quân.

Hắn khoanh tay trước ngực, tựa vào bàn trang điểm, lặng lẽ chờ đợi câu tiếp theo của nàng.

Triệu Dịch Ninh tiếp tục tháo mũ quan, "Ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ rằng, nên đổi vị quân(*) sao?" Lời nói vô cùng sắc bén, nhưng lại được thốt ra bằng giọng điệu hỏi han ân cần, tựa như bọn họ là cố nhân lâu ngày không gặp.

(*)"Vị quân" có thể hiểu là "người cầm quyền" hoặc "vị hoàng đế." Câu nói mang ý nghĩa rằng có lẽ đã đến lúc nên thay đổi người đang nắm giữ vương vị.

______

Minh Vô Vọng chậm rãi hồi tưởng, những năm qua kẻ phản loạn bị hắn giết không ít hơn tám mươi, nếu không muốn nói là cả trăm. Nhưng trên miệng vẫn lấp lửng: “Thiên tử yêu dân, chăm lo tứ phương. Nếu ngươi cho là sai, vậy không biết trong mắt ngươi ai mới xứng danh là minh quân?”

Lời là thế, nhưng ai ai cũng hiểu rõ, nhiều năm nay triều đình rung chuyển không yên, phe Thái hậu và phe Hoàng đế xung đột liên miên.

Nhưng nếu truy cứu đến cùng, thực sự không thể nói rõ ai đúng ai sai.

"Ý của Chỉ huy sứ là, trách ta sinh không gặp thời? Trách số phận bất công sao?" Triệu Dịch Ninh lúc này lại có cùng suy nghĩ với hắn.

Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc vang lên: “Ta không ghét ngươi, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi. Trong vòng ba tháng, nếu ngươi bắt được ta, ta sẽ trả lại ngọc cho ngươi.”

"Tại sao không ghét ta? Tại sao ta phải chơi trò nhàm chán này với ngươi?" Minh Vô Vọng hỏi lại nàng. Hắn cảm thấy nàng thú vị, nhưng chưa đến mức rảnh rỗi để chiều theo.

"Bởi vì ngài dáng dấp đẹp mắt. Bởi vì ngọc ở trong tay ta, cho nên là do ta quyết định." Câu nói ấy còn văng vẳng trong căn phòng, nhưng trước mắt hắn, Triệu Dịch Ninh đã biến mất.

Mỗi lần, nàng đều ở ngay trước mắt hắn. Nhưng mỗi lần, hắn đều để lỡ.

Suýt chút nữa quên mất, vì sao nàng được gọi là "Vô Ảnh"——giết người vô hình, biến mất không dấu vết.

Triệu Dịch Ninh bước đi trên mái nhà, ngước nhìn ánh trăng thanh khiết.

Đây là trò chơi nàng thích nhất khi còn nhỏ——dẫm lên nóc nhà. Dù mỗi lần đứng trên mái hiên, phụ mẫu kiểu gì cũng sẽ luôn miệng gọi nàng mau mau xuống.

Từ góc nhìn này, Trường An thu gọn trong tầm mắt. Dưới phố, dòng người tấp nập như đàn kiến di chuyển không ngừng.

Xa xa đèn đuốc sáng trưng, phía tây tửu lâu rộn ràng chén qua chén lại, phía đông tiệm vải người xếp hàng dài dằng dặc.

Nàng cũng chẳng khác nào một con kiến nhỏ bé trong dòng đời. Không ai cùng nàng ngắm trăng uống rượu, trong nhà càng không có ai hỏi han nàng một câu: “Cháo còn ấm không?”

"Aizzz..." Nàng thở dài, lắc đầu, nằm trên mái nhà, để gió đêm ru mình vào giấc ngủ.

Triệu Dịch Ninh mở mắt ra vì bị cơn đói đánh thức, ngay sau đó, mùi vịt quay nồng đậm tràn ngập khắp sân nhỏ. Triệu Dịch Ninh nhìn xuống, thấy Giang Ngữ đang nhóm lửa nướng vịt trong sân. Lần trước chia tay, nàng đã nói với Giang Ngữ địa chỉ tiểu viện này, nhưng lần ghé thăm đột ngột vẫn khiến nàng có chút khó chịu.

Triệu Dịch Ninh nhún người đáp xuống trước mặt Giang Ngữ, làm nàng ta giật mình: “Ách! Ngươi có ở nhà à? Ta còn định nướng con vịt đợi ngươi về đây.”

Tiểu viện này là di vật của phụ mẫu nàng, nhưng nàng không thích ngủ trong phòng, giống hệt lúc còn nhỏ.

"Ngươi đến làm gì?" Triệu Dịch Ninh nghi hoặc nhận lấy nửa con vịt quay Giang Ngữ đưa cho.

Giang Ngữ cười hì hì, ghé sát lại: “Ta vì cứu ngươi mà mất chức, đến nhờ cậy ngươi cũng không quá đáng chứ?”

Triệu Dịch Ninh vốn định nói, lựa chọn của ngươi thì liên quan gì đến ta. Nhưng đối diện với gương mặt đầy vẻ đáng thương của Giang Ngữ, nàng lại không nỡ từ chối.

Hai người ngồi bên đống lửa, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Đột nhiên, Triệu Dịch Ninh bật ra một câu: “Ta đánh cược với Chỉ huy sứ.”

Giang Ngữ bị khói bếp làm sặc, ho khan liên tục:“Ngươi... đánh cược với Minh đại nhân sao?”

Triệu Dịch Ninh gật đầu: “Ta nói, nếu trong vòng ba tháng,hắn có thể bắt được ta, ta sẽ trả ngọc cho hắn.”

"Ta thực sự không hiểu nổi ngươi." Giang Ngữ vỗ ngực, cố nuốt trôi ngụm khói, “Miếng ngọc đó là thủ lĩnh bảo ngươi giữ. Chúng ta tốn bao nhiêu công sức mới trộm được, nếu thua rồi, ngươi thực sự muốn hai tay dâng trả cho hắn sao?”

"Sao ngươi biết ta nhất định sẽ thua?" Triệu Dịch Ninh bĩu môi, không hài lòng với câu trả lời này.

"Minh đại nhân chưa từng thua cược, cả Hoài Bích Ty đều biết." Giang Ngữ chống cằm, suy tư nói, “Lúc còn trẻ, có một lão đạo sĩ bói cho hắn một quẻ, nói rằng hắn định sẵn sẽ sống cuộc đời nhàn nhã. Nhưng ngươi xem bây giờ hắn thế nào, vẫn oai phong lẫm liệt. Từ đó, hắn bắt đầu đánh cược với lão đạo sĩ ở Thanh Nhạc Quán.”

“Trước khi đến vương phủ lần đó, hắn cố tình đến Thanh Nhạc Quán xin một quẻ, đoán xem thế nào? Hạ hạ quẻ(*)đấy. Nhưng hắn vẫn trở về bình an.” Giang Ngữ chống tay lên đầu, như có điều suy nghĩ.

(*Hạ hạ quẻ: Quẻ xấu nhất trong bói toán.)

Nhớ lại những chuyện liên quan đến Minh Vô Vọng, hắn mãi mãi luôn là dáng vẻ gặp nguy không loạn, thiết diện vô tư. Nghĩ tới đây, Giang Ngữ không khỏi ở trước đống lửa rùng mình một cái. Đặc biệt là lần ở vương phủ kia, hắn một mình đồ sát cả gia tộc, đó cũng là lý do khiến người ta vừa kính vừa sợ hắn.

Vương phủ có vô số cao thủ, ngay cả gia đinh cũng là những thanh niên cường tráng. Không ai biết tại sao hắn có thể sống sót rời đi.

Triệu Dịch Ninh cười nhạt, nhón một miếng vịt bỏ vào miệng.

Giang Ngữ vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của nàng, cũng giống như nàng chẳng thể đoán được tâm tư thất thường của Minh Vô Vọng. Nhìn theo một góc độ nào đó, hai người bọn họ lại có vài điểm tương đồng…

"Vậy chúc ngươi... đánh đâu thắng đó?" Giang Ngữ vỗ vai nàng như cam chịu số phận.

“Đương nhiên rồi.”

____

Minh Vô Vọng có một loại hấp dẫn kỳ lạ đối với Triệu Dịch Ninh, khiến nàng muốn cùng hắn đấu một ván, phân cao thấp. Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác kỳ phùng địch thủ như vậy, bây giờ lại cảm thấy trò chơi này càng lúc càng thú vị. Quả thật, từ xưa đến nay, anh hùng luôn trân trọng kẻ xứng tầm.

"Ngươi cứ ăn đi, ta phải đi một chuyến." Triệu Dịch Ninh gạt tay Giang Ngữ khỏi vai mình, đứng dậy rời đi.

Giang Ngữ ở lại sân nhỏ, ngước nhìn bầu trời, không biết quyết định ngày ấy của mình là đúng hay sai.

Những người hiểu rõ sự nhỏ bé của bản thân như nàng, chỉ có thể cẩn thận sống chui rúc giữa thời loạn, cầu mong một chút bình yên.

Tân hoàng đăng cơ khi còn nhỏ, chưa bàn đến việc trị quốc, chỉ biết rằng "cửa thành cháy, cá trong ao cũng chết cháy." Nếu triều đại thay đổi, kẻ đầu tiên gặp họa chính là Hoài Bích Ty—cơ quan bí mật bảo vệ tân đế. Nàng sợ.

Sợ chết, sợ không thể ở bên người mình yêu.

Sinh ra trong thời loạn thế, kẻ cầu sinh cũng có ước mơ của riêng mình.

_____

Bầu trời trong vắt dần bị mây đen che phủ, báo hiệu một cơn giông sắp ập đến.

Khi Triệu Dịch Ninh đến chân núi Thanh Nhạc Quán, mưa đã bắt đầu rơi lác đác. Đến khi lên núi, từng hạt mưa lớn dần, liên kết thành những sợi dây dội xuống mặt đất.

Một tiểu đạo sĩ che ô, quét sân trước đạo quán. Nhìn thấy Triệu Dịch Ninh toàn thân áo đen, đội đấu lạp, hắn cúi người chào nàng.

Nhưng nàng không hề để tâm, lao thẳng vào đạo quán. Quả nhiên, Minh Vô Vọng đang đánh cờ cùng lão đạo sĩ.

Hai người không nói lời nào, chỉ tập trung vào bàn cờ. Triệu Dịch Ninh tuy không hiểu cờ, nhưng cũng nhìn ra quân đen của Minh Vô Vọng đang chiếm ưu thế.

Nàng rút đoản đao, chém đôi bàn cờ. Minh Vô Vọng nhíu mày than thở: "Xui xẻo thật, suýt nữa thì thắng rồi." Hắn ngẩng đầu hỏi lão đạo sĩ: “Ván này xem như ta thắng chứ?”

"Tùy... tùy ngươi vậy." Lão đạo sĩ vung phất trần, hoảng hốt chạy vào phòng trong.

Minh Vô Vọng nhìn Triệu Dịch Ninh trước mặt, lần này, nàng lại khác với hai lần gặp trước.

Nàng mỉm cười gỡ đấu lạp(*) xuống, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ, còn có chút đắc ý.

(*)Đấu lạp (斗笠) là một loại nón rộng vành làm từ tre, trúc hoặc lá cọ, thường được dùng để che mưa, che nắng. Đây là vật dụng phổ biến của nông dân, ngư dân và lữ khách trong nhiều nền văn hóa châu Á, đặc biệt là Trung Quốc, Việt Nam và Nhật Bản.

__________

Nàng không gầy cũng không béo, gương mặt thanh tú, tựa như đóa hoa lê sau mưa.

Không búi tóc cầu kỳ như những nữ nhân khác, mái tóc nàng luôn cột cao sau đầu bằng một sợi dây đậm màu, gọn gàng, thoang thoảng hương quế.

Tóm lại, nàng có đầy đủ mọi thứ cần có, không dư thừa chút nào.Hắn khẽ thưởng thức, chậm rãi cất lời: “Tới làm gì?”

"Đến đạo quán tất nhiên là xin quẻ rồi." Triệu Dịch Ninh vuốt những lọn tóc bị gió thổi lòa xòa ra sau tai, lấy một ống quẻ tre từ bên cạnh.

Kẻ phản tặc mà cũng đi xem bói toán, Minh Vô Vọng cảm thấy như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ: “Có gì đáng để bói chứ?”

"Có rất nhiều." Triệu Dịch Ninh nhắm mắt, khẽ lắc ống quẻ trong tay.

“Vậy ngươi muốn xem điều gì?” Trên người nàng vốn dĩ như vậy, luôn có hết vấn đề này đến vấn đề khác khiến hắn muốn tìm hiểu.

Triệu Dịch Ninh ngồi xuống chỗ lão đạo sĩ vừa rời đi, nhẹ giọng đáp:“Xem khi nào thiên hạ thái bình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play