⛅️Editor:Mây

________

Đây có lẽ là lần đầu tiên họ trò chuyện một cách tự nhiên, không kiêng dè gì.

Minh Vô Vọng cẩn thận suy ngẫm ý tứ trong lời nàng, ngón tay vẫn nhịp nhàng gõ lên mặt bàn theo thói quen.

“Chơi cờ không?”

"Ta không biết." Triệu Dịch Ninh nhặt lên bàn cờ dưới đất, “Hơn nữa, nó đã bị ta chém hỏng rồi.”

"Lấy bộ khác là được, ta dạy ngươi." Trong lòng Minh Vô Vọng không hiểu sao lại có chút đắc ý——thì ra cũng có thứ nàng ta không biết.

Hắn vốn nghĩ nữ phản tặc này chuyện gì cũng thông thạo, không ngờ ngay cả đánh cờ cũng cần người dạy.

"Thế sự như bàn cờ, ngươi muốn dạy ta cách đoạt thiên hạ sao?" Triệu Dịch Ninh khẽ cười, Minh Vô Vọng đang cúi người nhặt quân cờ thì chợt khựng lại trong thoáng chốc. Hắn ngước mắt nhìn nàng, ngược lại hỏi:“Chỉ là hiếu kỳ thôi. Ngươi luôn nghĩ quá nhiều, chắc hẳn rất ít khi vui vẻ?”

"Chỉ huy sứ đại nhân ngài được người ta gọi là hổ mang mặt cười, vậy ngài thật sự vui vẻ sao?" Triệu Dịch Ninh thẳng thắn đối diện ánh mắt hắn, không chút né tránh.

Minh Vô Vọng đứng dậy, khẽ thở dài: “Ngươi trung thành với phản tặc, ta trung thành với triều đình. Chúng ta bàn chuyện thiên hạ, nói thế nào cũng không hợp, chi bằng bàn chuyện trước mắt.”

Dứt lời, hắn đi vào phòng trong, lấy ra một bàn cờ mới đặt trước mặt Triệu Dịch Ninh, đồng thời đưa giỏ quân đen cho nàng. “Ngươi đi trước, ta vừa nhặt quân cờ vừa đánh.”

Triệu Dịch Ninh nhận lấy, đặt quân cờ đầu tiên vào Thiên Nguyên.(*)

(*)Thiên Nguyên (天元) là vị trí trung tâm của bàn cờ vây, nằm tại giao điểm thứ 10 trên một bàn cờ 19x19. Đây là điểm trung tâm của toàn bộ thế cục, nhưng trong thực chiến, nước đầu tiên hiếm khi được đặt ở đây vì nó không chiếm được lợi thế chiến thuật so với các vị trí quan trọng khác như sao (星位) hoặc tiểu mục (小目).

Việc Triệu Dịch Ninh đặt quân ở Thiên Nguyên cho thấy nàng không biết luật chơi nhưng lại có tư duy táo bạo, muốn đứng ở trung tâm để quan sát toàn cục, đúng với tính cách của nàng.

___________

Minh Vô Vọng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Nước đầu tiên không thể đi ở đây." Xem ra nàng thật sự không nói dối, quả nhiên không biết chơi cờ.

"Ta cứ muốn đánh ở đây, không lẽ ngươi sợ ta chiếm tiên cơ nên cố ý nói vậy sao?" Triệu Dịch Ninh cho rằng vị trí này nằm ngay trung tâm bàn cờ, đặt ở đó mới có thể quan sát toàn cục.

"Ta trông giống người nhỏ nhen vậy sao?" Minh Vô Vọng xưa nay khiêm tốn lễ độ, giỏi che giấu cảm xúc, nhưng lần này lại bị nàng chọc cười thật sự. Hắn kiên nhẫn giải thích: “Đánh cờ phải tạo khí, thông thường nên chiếm lấy các vị trí sao(*) trước.”

(*)Vị trí sao (星位, Hoshi) trong cờ vây là những điểm quan trọng trên bàn cờ, thường được dùng để khai cuộc và chiếm lĩnh thế trận.

Trên bàn cờ vây 19x19, có 9 vị trí sao, bao gồm Thiên Nguyên (天元 - trung tâm bàn cờ) và 8 vị trí còn lại nằm ở góc và biên, giúp người chơi kiểm soát các khu vực chiến lược.

Các vị trí sao thường gặp nhất là sao góc (星位), nằm ở giao điểm thứ 4 tính từ mép bàn cờ. Đây là vị trí quan trọng trong khai cuộc vì vừa giúp kiểm soát góc, vừa dễ phát triển thế trận ra biên và trung tâm.

____________

Nhìn thấy Triệu Dịch Ninh nhíu mày càng lúc càng chặt, Minh Vô Vọng lập tức nhận ra nàng sắp rút dao chém bàn cờ lần nữa, liền đưa tay giữ lấy cổ tay nàng:“Ta bắt được ngươi rồi.”

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, trong tay hắn chỉ còn lại một quân cờ đen, còn Triệu Dịch Ninh đã linh hoạt né ra xa ba thước.

"Không đùa ngươi nữa, hôm nay ta thật lòng dạy ngươi đánh cờ." Minh Vô Vọng vốn chỉ định ngăn nàng phá bàn cờ, không ngờ nàng lại phản ứng nhanh đến vậy.

Thế nhưng Triệu Dịch Ninh kiên quyết không chịu ngồi lại, hai người cứ thế giằng co một lúc lâu, cuối cùng Minh Vô Vọng là người thỏa hiệp. “Thôi được rồi, ngươi cứ đứng đó, ta giảng cho ngươi nghe.”

“Bàn cờ này có mười chín đường dọc ngang, ba trăm sáu mươi mốt giao điểm.”

Triệu Dịch Ninh đứng lâu có chút mỏi, dứt khoát ngồi xổm xuống đất, thuận miệng nói: “Xung quanh nhà ta, có ba trăm sáu mươi mốt căn phòng.”

Minh Vô Vọng tiếp tục nói: “Hai bên thay phiên đặt quân, quân đã đặt xuống không thể hối hận, ai vây được nhiều hơn thì thắng.”

Triệu Dịch Ninh ngáp một cái: “Nhưng ta thường có thể phá vòng vây mà ra.”

Nàng dường như thật sự không có hứng thú với cờ vây, hai người mỗi người nói một ý, câu chuyện tưởng như tiếp nối nhưng cũng không hẳn là có mạch.

Nếu lúc này có ai đó đứng giữa họ, có lẽ chỉ có thể hoang mang, không hiểu họ làm thế nào mà vẫn tiếp tục trò chuyện được.

Minh Vô Vọng cuối cùng cũng cảm thấy có chút nhàm chán, ánh mắt xoay chuyển, nghĩ đến một chủ đề chắc chắn sẽ khiến nàng hứng thú: “Ngươi đã giết bao nhiêu người rồi?”

“Không đếm được, ai lại nhớ tên của kẻ chết.” Triệu Dịch Ninh ngồi xếp bằng dưới đất, dùng quân cờ trong tay xếp thành hình.

“Ta thì nhớ hết.” Minh Vô Vọng vừa nói vừa chợt nhận ra, hắn chỉ biết nàng là Vô Ảnh, nhưng lại không biết tên thật. “Ngươi tên gì?” Sợ nàng nghĩ nhiều, hắn bổ sung thêm: “Không muốn nói cũng không sao, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”

“Triệu Dịch Ninh, cái này có gì mà không thể nói, sao ngươi lại có nhiều câu hỏi thế.” Nàng sắp xếp xong hình, phủi đi lớp bụi trên tay.

“Quả thật ta chưa từng giết ai họ Triệu.” Minh Vô Vọng nhìn từ xa, đó là một con chim lớn xếp bằng quân đen, trông giống như một con nhạn. Hai bên còn có ba quân trắng, đối xứng ngay ngắn, làm nổi bật con nhạn sống động như thật.

“Vậy hi vọng rằng sau này cũng đừng.” Triệu Dịch Ninh đứng dậy rời khỏi đạo quán, quay lưng về phía hắn vẫy tay.

Minh Vô Vọng nhìn theo bóng lưng nàng, thoáng xuất thần. Đuôi tóc buộc cao theo gió lay động, cuối cùng tan vào cơn gió, đến cả một câu từ biệt cũng quên mất.

Hắn vốn không phải người nhiều chuyện, cũng hiếm khi quan tâm đến những việc ngoài triều đình. Nhưng khi ở bên Triệu Dịch Ninh, dường như hắn luôn đặt câu hỏi, luôn muốn có được câu trả lời.

Lão đạo sĩ từ phòng trong bước ra, liếc thấy con nhạn trên mặt đất, cười cười: “Trời không còn sớm, ngài cũng nên về đi.”

______

Nửa đêm, Triệu Dịch Ninh nằm trong ngôi miếu đổ nát ở phía nam. Nàng đội đấu lạp che mắt, gối đầu lên cánh tay.

Bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa, nàng đổi chân bắt chéo, chậm rãi nói: “Không U đạo trưởng, xin mời vào.”

Ở Thanh Lạc Quán, nàng đã cố ý để lại ám hiệu cho Không U đạo trưởng. Dãy quân đen nàng xếp có ý nghĩa rằng: Đã sang cuối thu, nhạn bay về phương nam.

Sáu quân trắng tượng trưng cho vết sẹo trên đầu các hòa thượng, tức là miếu. Sau đó, nàng vẫn luôn đợi ở đây.

Lão đạo sĩ đẩy cửa bước vào, vuốt râu chậm rãi nói: “Ngày mai người kia về Trường An, ngươi đi đón.”

“Không U đạo trưởng, không phải ta không muốn đi. Ta chỉ biết giết người, không biết đón người. Lẽ nào ngài muốn ta tiễn hắn xuống hoàng tuyền?” Triệu Dịch Ninh đung đưa chân, có chút không hài lòng, tại sao việc gì cũng đẩy cho nàng vậy.

“Hoài Bích Ty đã nghe phong thanh, Minh Vô Vọng sẽ đến chặn đường.” Lão đạo sĩ nhíu chặt mày, suy nghĩ cách để thuyết phục nàng nhận nhiệm vụ này.

Trong đám phản tặc, nàng có võ công cao nhất, có thể đấu ngang tay với Minh Vô Vọng. Nhưng tính tình nàng rất quái gở, chuyện gì cũng phải bàn bạc, phải dỗ dành, lại chỉ nhận bạc.

Ngay khi lão đạo sĩ định nâng giá lên, Triệu Dịch Ninh đã gỡ đấu lạp che mặt xuống: “Vậy ta miễn cưỡng đi một chuyến, nhưng giá phải cao gấp năm lần trước.”

Lão đạo sĩ không kịp nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu. Củ khoai nóng bỏng tay này, ngoài nàng ra, không còn ai có thể đảm nhận.

Triệu Dịch Ninh lấy từ trong ngực ra một quân trắng, đưa lên trước mắt ngắm nghía: “Còn nữa, lần sau đến Thanh Lạc Quán, dạy ta chơi cờ.”

“Được.” Lão đạo sĩ có chút bất ngờ, bởi trong mắt ông, cô nương này ngoài luyện võ và nhận bạc ra, chẳng hề quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Nhưng ông cũng không hỏi nhiều: “Trời sáng sẽ có xe ngựa đến đón ngươi.”

Quân trắng ở trong ánh nến yếu ớt trông trong suốt như ngọc. Nàng và Minh Vô Vọng nào có khác gì hai quân cờ trên bàn cờ, vừa hấp dẫn lẫn nhau, vừa đấu đá lẫn nhau.

Triệu Dịch Ninh không thích thua, luôn ngấm ngầm so bì với Minh Vô Vọng. Có lẽ trận so đấu này đã bắt đầu từ ánh nhìn lướt qua ô cửa sổ năm xưa.

Minh Vô Vọng nói hắn chưa từng giết ai họ Triệu, vậy phụ mẫu nàng vẫn còn sống sao? Vậy những gì nàng làm suốt những năm qua, rốt cuộc là đúng hay sai?

Bất quá, trông mong thái bình thịnh thế, chung quy vẫn là điều tốt. Nàng không mong còn có bất kỳ ai phải giống như mình, trở về nhà mà đến một bát cháo nóng cũng không có.

_______

Trời vừa hửng sáng, bên ngoài đã vang lên tiếng vó ngựa. Triệu Dịch Ninh chỉnh lại cổ áo, bước ra khỏi cửa.

Xe ngựa chạy lắc lư suốt nửa canh giờ, đột nhiên dừng lại trong rừng trúc, một thanh Tú Xuân Đao từ ngoài cửa sổ đâm vào.

May mà nàng phản ứng nhanh, lưỡi đao dừng lại cách cổ họng nàng chỉ một tấc.

Nàng rút đoản đao, mạnh mẽ chém đôi thanh Tú Xuân Đao. Người bên ngoài nắm lấy chuôi đao rút về, nhìn vết cắt sững sờ một chút: “Triệu Dịch Ninh?”

Triệu Dịch Ninh mỉm cười đáp: "Chúng ta cũng không có quen thuộc đến mức gọi thẳng tên đâu, Chỉ Huy Sứ đại nhân.”

__________

Tác giả có lời muốn nói: Có người đến chương bốn mới biết tên thật của vợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play