⛅️Editor:Mây
_________
Triệu Dịch Ninh sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, nhưng cũng chẳng đến mức nghèo khó. Phụ mẫu lúc tuổi còn trẻ đều là người trong giang hồ,sau khi hạ sinh nàng ra thì mở một võ quán, sống cuộc đời yên ổn.
Bọn họ mong nàng được an nhiên cả đời, vì thế đặt tên là Dịch Ninh.
Nhưng nàng lại chẳng có chút hứng thú nào với cuộc sống bình lặng ấy.Từ nhỏ, nàng không thích cầm kỳ thư họa, mà chỉ mê đao kiếm thương cung.
Năm năm tuổi đã lên núi săn bắn, mười tuổi đánh bại tất cả các võ quán trong vùng.Đến mười lăm, mười sáu, nàng đã có chút danh tiếng trên giang hồ.
Ban đêm, nàng hành hiệp trượng nghĩa, cướp của kẻ giàu chia cho dân nghèo.
Ban ngày, nàng lại hóa thân thành một tiểu thư khuê các đoan trang, sống vô ưu vô lo, hưởng thụ những ngày tháng tự do tự tại.
Nhưng giấc mộng đẹp ấy đã tan vỡ vào năm nàng mười bảy tuổi.
Tiên hoàng băng hà, tân hoàng lên ngôi.
Vốn dĩ đó chỉ là cuộc tranh đấu hoàng quyền, chẳng liên quan gì đến dân chúng.Nhưng người chịu khổ lại chính là bách tính thấp hèn.
Người ta ca tụng chuyện tân Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ xông thẳng vào vương phủ, nhưng chẳng ai nhắc đến việc cả chục con phố quanh đó bị quân lính bao vây.Thà giết nhầm trăm người, không thể để sót một ai.
Tất cả đều nơm nớp lo sợ, nhưng trong lòng lại rõ như gương——thái hậu muốn thay tân hoàng dọn dẹp cục diện, giết gà dọa khỉ.
Ai cũng hiểu, nhưng chẳng ai dám nói, chỉ e một khi mở miệng, cái danh mưu phản sẽ lập tức đổ xuống đầu.
Lần đầu tiên Triệu Dịch Ninh gặp Minh Vô Vọng chính là trên con phố đó. Hắn trông có vẻ trạc tuổi nàng, nhưng so với nàng thì trầm ổn và bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt đen sâu thẳm.
Hôm ấy, trên bộ Phi Ngư phục của hắn toàn là vết máu, sắc mặt âm trầm. Mỗi khi bước vào một đại viện, bên trong lại vang lên tiếng phụ nữ khóc than, tiếng gào thét đau đớn. Những người còn lại như đàn cừu non chờ bị làm thịt, chỉ có thể nín thở chờ đợi cái chết.
Phụ mẫu mang nàng vào phòng khóa trái cửa lại. Trước khi đi, mẫu thân hai mắt đẫm lệ đứng ở trước cửa."Ninh Ninh, con đừng trách cha mẹ. Ở khu phố này, chỉ có cha mẹ con biết võ công. Thay vì ngồi đây chờ chết, không bằng liều một phen."
“Nếu cha mẹ không về được… thì con hãy đến quê ngoại tìm cữu cữu con. Nói với cữu cữu rằng mẹ con vẫn sống rất tốt.”
Triệu Dịch Ninh chỉ có thể qua khe cửa nhìn mẫu thân. Năm tháng đã để lại dấu vết trên khuôn mặt bà, nhưng không thể dập tắt trái tim nóng bỏng ấy. Bà không chỉ là một người mẹ, mà còn là một hiệp khách.
Nàng không khóc, cũng không làm loạn. Nàng chỉ muốn trong khoảnh khắc cuối cùng này, có thể ghi nhớ thật rõ từng đường nét của mẫu thân.
Sau khi mẫu thân rời đi, nàng ngồi thu mình trong góc phòng, lặng lẽ lắng nghe mọi âm thanh bên ngoài. Tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên. Những người được cứu chạy tán loạn. Giữa những tiếng hô hoán hỗn loạn của Cẩm Y Vệ, nàng nghe thấy một câu:“Minh đại nhân ngất rồi! Mau vào cung truyền Thái y!”
Nàng dụi mắt, nhìn lại đám người đang bỏ chạy, quả thực phát hiện trong đó có vài gương mặt xa lạ, rõ ràng khác biệt với dân thường. Triều đình đúng là giết oan kẻ vô tội, nhưng cũng không phải tất cả.
Một canh giờ sau, nàng tìm cách thoát ra, nhưng đi khắp nơi cũng không thấy bóng dáng phụ mẫu đâu.
Nàng leo lên mái nhà, ôm gối ngồi đó. Ước chừng nửa nén hương sau, có người truyền tin Minh Vô Vọng đã tỉnh lại. Trong chớp mắt, con phố vốn đang huyên náo bỗng chìm vào tĩnh lặng chết chóc.
Nàng nhảy xuống mái nhà, lật từng xác chết lên xem, vẫn không thấy phụ mẫu đâu.
Từ đó về sau, Triệu Dịch Ninh không đi tìm cữu cữu ở quê ngoại mà quay đầu gia nhập phản quân. Ngày qua ngày sống giữa mong chờ và thất vọng, năm tháng dài đằng đẵng.
Phụ mẫu nàng chắc chắn chưa chết, nếu không, tại sao không tìm thấy thi thể? Nhưng nếu còn sống, tại sao nhiều năm qua, họ không quay lại tìm nàng?
Vậy nên, khi nhận được nhiệm vụ đánh cắp miếng ngọc, nàng lập tức đồng ý. Nàng chấp nhận nhảy vào bẫy, chỉ để hỏi Minh Vô Vọng một câu: Hắn đã từng gặp phụ mẫu nàng chưa?
Hắn quả thực đã trả lời, nhưng lại không đúng trọng tâm. Nhắc đến ngày hôm đó, điều duy nhất hắn nhớ rõ là chính hắn đã được ai đó cứu thoát.
"Chắc ta cũng giống ngươi thôi." Triệu Dịch Ninh mở mắt, lấy miếng ngọc ra, nắm trong tay xoay qua xoay lại. “Chẳng qua cũng chỉ là một khối ngọc bình thường, có đáng để làm to chuyện lên như thế không?”
"Cái này thì ngươi không biết rồi." Giang Ngữ ngồi đối diện, ánh mắt dán chặt vào miếng ngọc trong tay nàng. Với Giang Ngữ, trung thành với ai cũng vậy cả thôi.
Nàng chẳng có tham vọng gì, cũng không để tâm đến những thứ vật ngoài thân. Thay vì dấn thân vào nguy hiểm, chẳng bằng sống ung dung tự tại.
Nàng ngừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Miếng ngọc này là trấn ti của Hoài Bích Ty, do Thái hậu ban thưởng, quý giá không thể đo đếm. Bây giờ chắc Hoài Bích Ty đã loạn thành một mớ rồi.”
Triệu Dịch Ninh nhắm mắt lần nữa, cảm thấy Giang Ngữ đã phóng đại sự việc. Bao nhiêu năm lang bạt giang hồ, trong mắt nàng, mọi vật đều có giá cả rõ ràng. Nàng cũng sẽ không bởi vì đồ vật là do ai ban tặng mà đề cao giá trị của chúng lên.
"Đừng dùng mấy trò của triều đình để đối phó với ta."
Bên ngoài miếu, cỏ hoa khẽ lay động, gió đã nổi lên.
Hoài Bích Ty quả thực đã rối loạn, nhưng không phải vì miếng ngọc, mà là vì Triệu Dịch Ninh. May mà trong địa lao không có thương vong nghiêm trọng, chỉ là nhìn từ bên ngoài, lửa cháy có vẻ rất lớn mà thôi.
Minh Vô Vọng ngồi trong trà thất, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gõ nhịp từng chút một lên mặt bàn. Dưới đất là một vũng nước lớn.
Bên cạnh hắn là một nam nhân trông có phần lớn tuổi, tay cầm ấm trà.
Thời tiên hoàng, Hoài Bích Ty có ba người nổi danh, lập được chút danh tiếng.
Một người chết trận, một người phản bội. Người còn lại có mật danh "Mãng Chi" cũng vì thế mà bị liên lụy.
Minh Vô Vọng dù không nổi giận, nhưng trong mắt Mãng Chi, sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn cả giận dữ. Hắn đứng đây đã nửa canh giờ, Minh Vô Vọng đã hất đổ mười chén trà xuống đất.
Lúc thì quá nguội, lúc thì quá nóng. Nhưng lần này, hắn đã nắm bắt thời gian chuẩn xác, vô cùng tự tin rót trà ra chén.
Minh Vô Vọng chỉ đưa tay chạm nhẹ, sau đó cả chén trà cùng nước bị quăng xuống đất.
“Vẫn quá ấm.”
Mãng Chi lấm tấm mồ hôi trên trán, vội đáp:“Thuộc hạ lập tức đi pha lại.”
Vừa xoay người đến cửa, hắn đã bị Minh Vô Vọng gọi giật lại.
“Ngươi nói xem, ta có phải là người tính tình kém cỏi lắm không?”
Mãng Chi đứng sững, lắc đầu.
“Vậy chính là ta làm quan rất thất bại rồi.” Minh Vô Vọng chống cằm, trầm tư. Nếu không, vì sao những người bên cạnh hắn, kẻ thì chết, kẻ thì bỏ đi?
Mãng Chi liên tục lắc đầu, nói: “Đại nhân đừng nghĩ như vậy. Bên cạnh ngài vẫn còn bốn vị đại nhân thay ngài lo liệu.”
“Được rồi, hỏi ngươi cũng chẳng có ích gì, ra ngoài đi, không cần pha trà nữa.”
Mãng Chi lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, vừa bước một chân ra khỏi cửa, đã nghe giọng Minh Vô Vọng chậm rãi vang lên lần nữa.
“Ngày mai, ngươi tiếp nhận công việc trước đây của Hỉ Tước đi. Địa lao vẫn cần có người phụ trách thẩm vấn.”
“Rõ.” Mãng Chi cung kính khép cửa lại, cẩn thận suy ngẫm ẩn ý trong lời nói ấy, không rõ đây là thăng chức hay giáng chức.
Nhưng với hắn mà nói, đây cũng là một công việc tốt. Hắn đã làm công vụ quá lâu, thể lực không còn như thời trẻ, cũng đã chán ngấy những ngày tháng chém giết.
Minh Vô Vọng nhìn theo bóng Mãng Chi xa dần, bàn tay siết chặt chén trà, bóp nát nó, sau đó lên tiếng nói với căn phòng trống không:“Theo ngươi thấy, trong ti còn có nội gián nào khác không?”
“Từ bao giờ đại nhân lại mất lòng tin vào chính mình? Hay là mất lòng tin vào bọn ta?”Một giọng nữ trong trẻo vang lên từ phía trên. Nàng ta đang treo ngược trên xà nhà.
Tất cả người trong Hoài Bích Ty khi gặp Minh Vô Vọng đều phải cúi đầu, vì vậy, Mãng Chi vừa rồi không nhận ra trong phòng còn có người thứ ba.
Người này chính là một trong bốn vị đại nhân mà Mãng Chi nhắc đến, cũng là kẻ do Minh Vô Vọng tự tay đề bạt——Đảo Ly.
Trong giới giang hồ, ai cũng biết ở thành Trường An này, không có tin tức nào mà Đảo Ly không nghe được.
“Ta không tin một kẻ luôn hành sự gọn gàng như Vô Ảnh lại dễ dàng bị bắt như vậy, ngươi nói xem?” Minh Vô Vọng thản nhiên lau đi giọt máu rỉ ra từ lòng bàn tay. Theo thói quen, hắn đưa tay sờ vào ngực áo, nhưng chợt nhớ ra,miếng ngọc đã bị trộm mất.
Vô Ảnh giết người, xưa nay chưa từng để lại dấu vết. Nhưng khi hắn đến nơi, nàng ta lại có vẻ như đã chờ sẵn từ lâu, còn hỏi mấy câu chẳng đâu vào đâu.
Có lẽ mục tiêu của nàng ta ngay từ đầu đã là miếng ngọc. Hắn không lo lắng phản quân có thể biết được bí mật của ngọc, nhưng điều khiến hắn tò mò là: Nàng ta lấy nó đi từ khi nào? Khi hắn đứng trước mặt nàng nói chuyện? Hay khi hắn bước vào nhà lao?
Bao nhiêu nghi vấn dồn dập ập đến, càng khiến hắn muốn tìm hiểu con người nàng ta hơn.
“Đại nhân đã có đáp án trong lòng, cần gì hỏi ta, chẳng qua chỉ là phí lời.” Đảo Ly khẽ cười như chim hót, tiếng cười nhẹ nhàng mà thản nhiên.
“Hừm… Vậy còn hắn?”
Minh Vô Vọng mơ hồ hỏi, nhưng nàng biết, hắn đang ám chỉ Mãng Chi có phải cũng là nội ứng hay không.
Nghi ngờ thuộc hạ là đại kỵ, nhưng đến nước này, hắn không thể không cẩn trọng.
Mấy ngày nữa là thọ yến của Thái hậu, vốn là cơ hội lập công, vậy mà bây giờ gà đã đến miệng còn bay mất, khiến hắn không khỏi đau đầu.
“Cái mà đại nhân không biết, ta lại càng không rõ.” Hắn nói lập lờ, nàng cũng đáp qua loa.
Minh Vô Vọng đột ngột ngước mắt lên nhìn Đảo Ly. Nụ cười trên mặt nàng khựng lại, hàng mi run lên khe khẽ, trong lòng dấy lên nỗi sợ mơ hồ.
Nhìn thấy phản ứng ấy, hắn khẽ thở dài, chậm rãi nói:“Trường An sắp nổi gió rồi.”
Nhưng e rằng lần này không chỉ là một cơn gió nhẹ, mà là cuồng phong bão táp.