Mặc dù Giang Nam Tiêu không nhắc đến, nhưng nếu sau khi Giang Vọng Tân tỉnh táo lại, đi tắm rửa thay quần áo cậu cũng sẽ tự mình nhận ra.
Hiện tại, hắn vẫn ưu tiên báo trước cho Giang Vọng Tân biết.
Giang Vọng Tân ngẩn người, rồi ngẩng đầu hắn.
Giang Nam Tiêu cũng nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Giang Vọng Tân mới cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Phải… phải không? Vậy cảm ơn ca.”
Không hiểu sao, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút lúng túng. Từ khi hiểu chuyện, Giang Vọng Tân chưa từng gần gũi với ai như thế này, cho dù là Thẩm Khuynh Dã cũng không có, huống chi là chuyện riêng tư như thay áo lót.
Về phần những ký ức khi còn nhỏ thì lại càng mơ hồ, cậu không nhớ rõ nữa.
Những ký ức hồi còn bé khi ở cùng huynh trưởng, trong lòng Giang Vọng Tân, thật ra đã phai nhạt từ lâu. Dù là đời trước hay đời này, cậu cũng đều không nhớ rõ lắm.
Đời trước, huynh đệ bọn họ ngày càng xa cách, Giang Vọng Tân cũng không cố nhớ lại làm gì. Huống chi, lúc đó cậu còn nhỏ, giờ sống lại, những ký ức này lại càng xa xôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT