Giang Nam Tiêu đưa bàn tay quấn đầy băng gạc nhẹ nhàng chạm lên trán Giang Vọng Tân.
Giang Vọng Tân vẫn không nhúc nhích, mặc cho hắn làm gì thì làm.
“Chắc là chưa tỉnh rượu.” Giang Nam Tiêu nói.
Hắn nói nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng Giang Vọng Tân lập tức nhận ra ý trêu trong đó, ánh mắt sâu thẳm, “Ca.”
Giang Nam Tiêu khẽ cười, “Không sao là tốt.”
Biết huynh trưởng lo cho mình, tâm trạng Giang Vọng Tân cũng nhẹ nhõm hơn, không nhịn được nắm tay còn lại của hắn lắc nhẹ. Giang Nam Tiêu bị cậu làm cho giật mình.
Giây tiếp theo, Giang Vọng Tân men theo lòng bàn tay của huynh trưởng nhéo nhéo, chợt bị hắn nắm lại. Cậu ngước mắt, nghe hắn nói: “Chuyện Lưu Duy, đệ không cần bận tâm.”
Nghe hắn nhắc lại Lưu Duy, Giang Vọng Tân cảm thấy một cơn giận mơ hồ trong lòng, nhưng cũng không còn cảm xúc nào khác. Không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay gì, cậu ngập ngừng một lát mới nhỏ giọng: “Nhưng gã làm huynh bị thương.”
Đối với chuyện này, Giang Nam Tiêu không để tâm lắm, chỉ là ý định ban đầu của Lưu Duy đã chạm vào giới hạn của hắn, “Vậy thì bắt gã lại.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT