"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu rằng: Định Quốc công cậy quyền loạn chính, mê hoặc triều cương... tội đáng trảm. Nay hoàng thượng khoan dung độ lượng, niệm tình công lao, miễn tội chết, đày đến U Châu, khâm thử."
Tổng quản đại nội Cao Lư mặt trắng không râu, không chút cảm xúc nhìn người đang quỳ, giọng nói the thé cất lên: "Triệu quản sự, còn không mau tạ ơn."
Triệu Nhân mặt tái mét, nghiến răng nói: "Tạ chủ long ân."
Thánh chỉ trên tay run rẩy như ngàn cân.
Chủ tử giờ đã suy yếu, hoàng thượng không thể không biết, vậy mà vẫn đày đến U Châu nơi khổ hàn...
"Sinh tử có số." Trên giường bệnh, Giang Vọng Tân hàng mi dài khẽ rũ nhìn thánh chỉ vàng, môi mấp máy: "Triệu thúc đừng để tâm."
Triệu Nhân miệng há rồi lại ngậm, vẻ mặt không đành lòng, cuối cùng không nói gì.
Nào có chuyện cậy quyền loạn chính.
Chỉ là vắt chanh bỏ vỏ mà thôi.
Giang Vọng Tân nhìn qua Triệu Nhân, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chỉ còn hai chữ.
Buồn cười.
Nếu có kiếp sau, cậu nguyện làm kẻ nhàn rỗi giàu sang, không dính vào những tranh đấu hỗn loạn này.
Thiên Khải năm bảy tháng, Định Quốc công trên đường đày đến U Châu bệnh tình ngày càng nặng, thuốc thang vô hiệu, chết nơi đất khách.
Giang Vọng Tân cả đời đều bị bệnh tật dày vò, những năm cuối đời gần như ngâm mình trong thuốc thang, cái chết đối với cậu mà nói lại như một sự giải thoát.
Chỉ là cậu không ngờ rằng, cậu đã chết, nhưng không hoàn toàn chết.
Khi ý thức quay trở lại, Giang Vọng Tân còn chưa kịp suy nghĩ, mở mắt ra đã bị ánh sáng chói lòa đâm vào, theo bản năng cậu lại nhắm mắt.
Tiếng ồn ào ngay sau đó lọt vào tai.
"Lưu công tử, Lưu công tử, nơi này ngài thật không thể vào."
"Ồ, cái lầu Ôm Tinh này còn có chỗ mà bản công tử không thể vào sao?"
Lầu Ôm Tinh, tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách đến đây đều là kẻ giàu sang quyền quý.
Lúc này, chưởng quầy lầu Ôm Tinh đang chắn trước mặt một nam tử thân hình gầy gò, khuôn mặt có chút mệt mỏi. Đáy mắt nam tử mang theo vài tia tùy tiện, dáng vẻ lả lơi phóng túng.
Lưu Duy liếc nhìn chưởng quầy, đuôi mắt cong lên, trong mắt ngậm vài phần khinh thường, tự nhận trong kinh không mấy ai có thể so với mình. Dù có thì gã cũng chỉ hỏi qua mà thôi, không tính là mạo phạm.
Chưởng quầy lộ vẻ khó xử, nhưng vị này cũng không phải là chủ tử dễ đối phó. Từ khi vị tiểu quý nhân trong cung được thăng lên tứ phi, gã càng thêm kiêu ngạo, ai bảo gã có người cha tốt... người chị tốt.
Nén xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, chưởng quầy nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười, làm bộ cẩn thận tiến đến bên tai gã, "Trong nhã gian này là người của Giang gia..."
Chưa đợi chưởng quầy nói xong, Lưu Duy đã hứng thú nói: "Ồ? Ngươi nói bên trong là Giang tiểu thế tử của Vạn Hộ Hầu phủ, người không ra khỏi cửa, được mệnh danh là đệ nhất bệnh mỹ nhân kinh thành sao?"
Giọng nói mỉa mai vang lên không nhanh không chậm, chưởng quầy thầm kêu không hay. Ông ta quên mất, mấy vị công tử này suốt ngày chỉ biết ăn chơi này miệng không kiêng nể gì, thích đặt biệt danh cho người khác. Trong lòng biết hôm nay vị này được ai mời đến, hắn vội vàng lên tiếng: "Lưu công tử, nói cẩn thận!"
Trong nhã gian cách hai người một cánh cửa, tấm bình phong lớn che khuất hơn nửa ánh sáng trong phòng, qua khe hở chạm trổ mờ ảo có thể thấy một người đang dựa vào cửa sổ.
Thiếu niên chống cằm, ánh nắng xuân ấm áp chiếu lên khuôn mặt như ngọc của cậu, phủ lên một tầng hào quang nhạt nhòa.
Môi cậu hơi nhợt nhạt, lộ ra vẻ bệnh tật, như người vừa ốm dậy. Toàn thân bao phủ một hơi thở nhàn nhạt, nhưng lại có đôi mắt đào hoa, sóng mắt lưu chuyển làm lu mờ vẻ bệnh tật, thêm vài phần diễm lệ.
Nghe đoạn đối thoại giống hệt kiếp trước, Giang Vọng Tân hơi nhíu mày, nhìn xuống cửa sổ, ánh mắt lướt qua con phố ồn ào, vẫn còn chút hoảng hốt.
Bàn tay buông thõng bên người hơi động, đầu ngón tay véo mạnh vào đùi.
"Tê..." tiếng hít nhẹ từ đôi môi nhợt nhạt phát ra.
Đau.
Điều đó chứng tỏ trước mắt không phải là mơ.
Giang Vọng Tân tăng lực ở đầu ngón tay, bàn tay ngọc ngà chưa từng làm việc nặng, đầu ngón tay như hành, hơi ửng hồng. Cậu nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị véo, ánh mắt dần bình tĩnh lại sau cơn kinh ngạc.
Cậu đây là...
Trở lại không bao lâu. Giang Vọng Tân ánh mắt chớp động, muôn vàn suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu.
Thật nực cười, kiếp trước cậu thân tàn ma dại, dốc hết sức lực chỉ vì giúp người kia lên ngôi, thậm chí tuyệt giao với trưởng.
Nào ngờ.
Được cá quên nơm.
Cuối cùng cậu cũng chỉ rơi vào kết cục bị vắt chanh bỏ vỏ, chết nơi đất khách.
Ký ức bị thân tín phản bội, bạn bè phản bội, huynh đệ ghét bỏ ùa về.
Giang Vọng Tân không khỏi nhếch mép.
Kiếp trước cậu ngu ngốc đến mức nào, lại sống thảm hại đến vậy. Giang Vọng Tân nhắm mắt, hàng mi dài che đi sự tự giễu trong mắt. Cậu vốn bị thương nặng từ nhỏ, ngực thường đau nhói, cảm xúc dao động mạnh thậm chí nôn ra máu, giờ phút này đã thấy khó chịu trong lòng.
Nghĩ đến việc cậu đã dùng thân thể tàn tạ đó để bày mưu tính kế, làm tùy tùng cho người kia...
Giang Vọng Tân suýt nữa nghẹn thở.
Hồi lâu, Giang Vọng Tân mới kéo suy nghĩ về hiện tại, nhớ lại đoạn đối thoại ngoài cửa. Ít khi cậu lộ vẻ cổ quái -- hôm nay không sớm không muộn, chính là ngày cậu quyết định đứng về phía Tuyên Vũ Đế, tức Thất hoàng tử hiện tại.
Lúc này, giọng nói kiêu ngạo của Lưu Duy ngoài cửa đột nhiên trở nên the thé, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Người vừa nãy còn kiêu căng ngạo mạn giờ đã nằm sấp trên đất, đầu gối Lưu Duy khuỵu xuống vì chịu lực mạnh, bắp chân run rẩy. Thấy đối phương nhấc chân định giẫm mình, gã hét lên: "A... thất điện hạ, ngài không thể đối xử với ta như vậy, tỷ tỷ ta là Hiền phi!"
Thất hoàng tử khoanh tay đứng đó, mặc áo bào gấm đỏ tía thêu hoa, tay áo rộng thêu vân, chỉ bạc thêu chìm, ánh sáng nội liễm mà vẫn quý phái. Hắn cúi mắt nhìn người dưới đất, giọng nói nhẹ nhàng: "Ồ, mẫu phi của bổn điện hạ là Hoàng quý phi, ngươi nói xem?"
Chưởng quầy phía sau không dám nhìn thẳng, vừa nãy Lưu công tử này cũng thật hồ đồ. Biết người trong phòng là ai mà gã vẫn xông vào, miệng toàn lời tục tĩu, đòi xem mỹ nhân.
Giờ thì hay rồi, vừa vặn gặp Thất hoàng tử đến.
Chưởng quầy thầm nghĩ: Đừng nói vị này, ngay cả tiểu thế tử trong phòng kia, cũng không phải là người mà Lưu công tử này chọc nổi.
Lưu Hiền phi chỉ là một thương nhân, vì có chút nhan sắc nên được phụ thân đưa vào cung, may mắn được sủng ái mà phong phi.
Vạn Hộ Hầu phủ, Giang gia, chỉ riêng cái tên cũng đủ khiến vô số kẻ tiểu nhân run sợ. Chỉ có những kẻ không biết trời cao đất dày như Lưu Duy mới dám làm càn.
Lưu Duy cúi đầu run rẩy, đám tùy tùng của gã đã bị người của Thất hoàng tử khống chế, không còn đường phản kháng, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. "Là... là tiểu nhân sai rồi, không biết đây là nơi của ngài, mong thất điện hạ tha tội."
Thất hoàng tử nhếch mép, "Cút đi."
Ngay khi dứt lời, đám tùy tùng của Lưu Duy được thả ra, vội vàng đỡ gã rời đi. Trước khi đi, Lưu Duy còn hung hăng trừng mắt nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy làm bộ không thấy gì, không lo Lưu Duy ghi hận, vì sau lưng lầu Ôm Tinh có thế lực lớn chống lưng.
Khi người đi khuất, ông ta tươi cười đón Thất hoàng tử, "Điện hạ, tiểu thế tử đã đợi lâu rồi."
"Ồ?" Thất hoàng tử lộ ra nụ cười, giọng điệu thân mật, "Vọng Tân lúc nào cũng đến sớm như vậy."
Nói xong, Thất hoàng tử định đẩy cửa nhã gian, nhưng cửa đột nhiên mở ra, hắn sững người.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nói gì.
Giang Vọng Tân lặng lẽ nhìn bóng người quen thuộc trước mắt, chỉ cảm thấy xa lạ.
Lận Diễm.
"Sao vậy?" Thấy cậu mãi không lên tiếng, Lận Diễm hỏi.
Không biết có phải hắn ảo giác không, cứ thấy người trước mặt hôm nay có gì đó không đúng, như thể trở lại lần đầu hai người gặp mặt. Vẻ lạnh nhạt xa cách không tan được lại hiện lên quanh người đối phương, như dựng lên bức tường băng cứng ngăn hắn ra ngoài.
Lận Diễm lộ vẻ dò xét.
Hắn luôn biết Giang Vọng Tân tính tình lạnh nhạt, giờ hai người đã quen biết hơn ba năm, Lận Diễm ở bên cậu luôn hòa nhã thoải mái, không hề tự cao tự đại, nên quan hệ tương đối hòa hợp.
Dạo gần đây Lận Diễm nhận ra thái độ của Giang Vọng Tân với mình đang thay đổi, nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa người kia sẽ được hắn sử dụng.
Kiếp trước Giang Vọng Tân cũng quả thật như Lận Diễm dự liệu, sau lần gặp ở lầu Ôm Tinh, cậu bắt đầu từ từ bày mưu tính kế, một đường nâng đỡ. Lận Diễm cũng không phụ sự kỳ vọng, cuối cùng lên ngôi hoàng đế.
Nhưng lòng tin rồi cũng có ngày biến thành nghi kỵ, mọi thứ xưa kia hoàn toàn thay đổi.
"Vọng Tân?"
Giang Vọng Tân cảm thấy đầu đau như muốn nứt, bên tai là giọng nói của Lận Diễm, mang theo hơi thở ấm áp của hương Tô Hợp phả vào mặt cậu. Thấy tay Lận Diễm sắp chạm vào cánh tay mình, Giang Vọng Tân che ngực khó chịu lùi lại.
Lận Diễm hơi khựng lại, mày nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra, hắn vờ quan tâm hỏi: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Giang Vọng Tân mặt tái nhợt, giọng khàn khàn: "Không có, đa tạ điện hạ quan tâm."
Vì cậu lùi lại, Lận Diễm thuận thế bước vào phòng, hai người đứng cạnh cửa, Giang Vọng Tân bị hắn chắn sau lưng. "Mấy ngày không gặp sao lại khách sáo vậy, không phải đã nói cứ gọi thẳng tên ta là được sao."
Thật ra không nên gọi thẳng tên, với thân phận của họ thì nên dùng tên tự. “Diễm” nghĩa là viên ngọc đẹp, hoàng thượng đặt tên tự là Cảnh Quân, ngày thường Giang Vọng Tân và hắn đều gọi như vậy.
Giang Vọng Tân cúi đầu, cơn khó chịu trong lòng vẫn chưa nguôi.
Lận Diễm thở dài: "Chuyện lần trước, Vọng Tân đừng để bụng, ý nguyện của ngươi mới là quan trọng nhất."
Hôm trước Giang Vọng Tân đến phủ Thất hoàng tử, vừa lúc gặp Bát hoàng tử - người cùng mẫu tvới Thất hoàng tử - cũng ở đó. Bát hoàng tử vờ như vô tình hỏi về quan hệ của Giang Vọng Tân và Thất hoàng tử, cuối cùng bóng gió dò hỏi vài câu.
Giang Vọng Tân suy nghĩ mấy ngày liền đồng ý lời mời của Thất hoàng tử.
Lời nói của Lận Diễm rõ ràng là lấy lui làm tiến.