Sau khi về đến thôn trang và dùng bữa tối, Giang Nam Tiêu liền đi tới thư phòng xử lý công việc. Nhưng chẳng bao lâu sau khi Yến Lai vào cửa, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này khiến Giang Nam Tiêu lập tức nghĩ đến Giang Vọng Tân.

Chuyện bất thường xảy ra tại thủy tạ hôm nay vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng. Rốt cuộc không thể nào yên tâm, hắn mang theo nghi ngờ, chạy vội tới phòng của Giang Vọng Tân. Dù trong lòng còn chưa chắc chắn, nhưng bước chân hắn lại không hề có lấy một chút chần chừ.

Giang Nam Tiêu dùng tốc độ nhanh nhấtmở cửa phòng. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hắn trông thấy thân ảnh nằm gục trước bàn, cánh tay buông thõng xuống bên cạnh, vạt áo loang lổ máu tươi.

Màu đỏ chói mắt đập vào mi mắt hắn. Đồng tử Giang Nam Tiêu co rút lại, suy đoán trong lòng lập tức được xác thực. Nhưng ngay lúc này, hắn lại không cảm nhận được bất cứ cảm xúc nào khác ngoài sự trống rỗng.

Một thanh âm khàn khàn bật ra từ cổ họng hắn, mang theo một nỗi hoảng loạn mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra:

“A Thủy!”

Hắn sải bước tới, cẩn thận ôm người lên, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu một món đồ sứ mong manh.

Đỗ Kiến và Yến Lai đến sau một bước. Khi còn chưa kịp vào sân, bọn họ đã thấy đại công tử vội vã đi ra, trong lòng còn ôm theo một người.

Cho đến khi nhìn rõ sắc mặt lạnh lẽo như sắp giông bão ập tới của đối phương, Đỗ Kiến rùng mình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nhưng khi hắn thấy vết máu đỏ thẫm kia, hắn liền hiểu ra tất cả. Không chần chừ thêm giây nào, hắn nhanh chóng vận khí lao đi thông báo cho thái y.

Vì dự định qua đêm tại thôn trang, lần này xuất hành, thái y cũng đi theo, ở ngay tiểu viện bên cạnh.

Giang Nam Tiêu không hề dừng lại, ôm chặt Giang Vọng Tân mà chạy. Bước chân hắn nhanh như gió lốc, nhưng lại vô cùng vững chãi.

Yến Lai vẫn chưa kịp bình ổn hơi thở, trong đầu còn tràn ngập hình ảnh vừa nhìn thấy, khiến nó sững sờ đến choáng váng. Phải mất một lúc lâu nó mới hoàn hồn lại, vội vàng chạy theo sau, nhưng tiếng tim đập hỗn loạn vẫn vang vọng trong lồng ngực Yến Lai.

Mười lăm phút trước, tiểu thế tử còn khỏe mạnh bình thường

Thế nhưng bây giờ, lại nằm trong lòng đại công tử, cả người đẫm máu…

Khi nó đến nơi, bước vào phòng, nhìn thấy tình hình bên trong, đôi chân vốn đã nhũn ra của Yến Lai hoàn toàn mất đi sức lực. Nó ngã phịch xuống đất, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía chiếc giường nhỏ.

Giang Nam Tiêu đang cầm khăn, từng chút, từng chút một, nhẹ nhàng lau vết máu trên khóe môi Giang Vọng Tân. Ánh mắt hắn chuyên chú, động tác tỉ mỉ đến lạ thường.

Thái y quỳ một bên, trầm giọng bẩm báo:

“Bẩm đại công tử, tiểu thế tử bẩm sinh thể trạng yếu nhược, lại bị hàn khí xâm nhập, cộng thêm tâm bệnh quấy nhiễu, cho nên mới nôn ra máu…”

Ngón tay đang lau máu của Giang Nam Tiêu khựng lại một chút.

Trước đây không lâu, A Thủy quả thực từng nhiễm hàn, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, không ngờ lại để lại di chứng thế này.

Còn về chuyện tâm bệnh…

Ánh mắt Giang Nam Tiêu lướt qua gương mặt nhợt nhạt của người trong lòng. Đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua ấn đường của Giang Vọng Tân, suy nghĩ trước nay luôn minh mẫn bỗng trở nên hỗn loạn.

Rốt cuộc là vì chuyện gì mà cậu lại lo lắng đến mức này?

Thậm chí ngay cả thân thể của chính mình cũng không nghĩ đến…

Sau một lúc lâu, Giang Nam Tiêu trầm giọng nói:

“Đi bốc thuốc đi.”

thái y vội vàng gật đầu, nhanh chóng lui xuống. Đỗ Kiến cũng theo sát rời đi.

Yến Lai nhìn không khí tĩnh lặng trong phòng, chỉ thấy đại công tử sau khi phân phó xong liền tiếp tục cẩn thận lau chùi cho tiểu thế tử. Nó nhanh chóng bình tĩnh lại, vội vàng đứng dậy, đuổi theo thái y để chuẩn bị sắc thuốc.

Về phần tiểu thế tử, chỉ cần có đại công tử ở đây, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi Yến Lai rời đi, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh. Thần sắc Giang Nam Tiêu lạnh lẽo, môi mím chặt. Thế nhưng, trái ngược với vẻ ngoài lạnh nhạt đó, trong khoảnh khắc vô thức, trên gương mặt hắn lại ánh lên một tia ôn nhu rõ rệt.

Có một cảm giác khó chịu đang mắc kẹt trong lồng ngực, như một mũi kim không ngừng châm chích, không quá dữ dội nhưng dai dẳng đến mức khiến hắn khó chịu. Ngay cả hô hấp cũng có chút trì trệ.

Ánh mắt Giang Nam Tiêu tối thêm vài phần. Cảm giác này, hắn vẫn có thể chịu đựng. Chỉ là...

Hắn vươn tay, đầu ngón tay dừng lại dưới mí mắt xanh xao của Giang Vọng Tân. Nhiều ngày bệnh tật quấn thân, hẳn là cậu chưa từng được nghỉ ngơi tử tế.

Chắc chắn là rất đau.

Giang Vọng Tân là thế tử của hầu phủ, sau lưng còn có cả một Giang gia quyền quý chống đỡ. Dù cha mẹ mất sớm, cậu vẫn là kim chi ngọc diệp được người khác chăm sóc từ nhỏ đến lớn, lại suốt ngày bị bệnh tật hành hạ.

Dường như vì ánh mắt của Giang Nam Tiêu quá mức chăm chú, hàng mi dài của Giang Vọng Tân khẽ run lên.

Cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh mình, lành lạnh như tuyết đầu mùa vây quanh. Giang Vọng Tân chưa kịp mở mắt, môi đã khẽ mấp máy.

"Ca..."

Giang Nam Tiêu cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt vẫn không hề rời đi.

“Ừm.”

Lông mi Giang Vọng Tân khẽ động, rồi chầm chậm mở mắt. Trên môi cậu vẫn còn vương vết máu chưa lau sạch hoàn toàn, điểm xuyết trên làn da tái nhợt, lại vô tình lộ ra một vẻ đẹp mong manh lạ thường.

Cậu nhìn Giang Nam Tiêu, khẽ mỉm cười, giọng điệu như chẳng có chuyện gì xảy ra:

"Lại khiến ca lo lắng rồi."

Có lẽ ai vừa vào phòng cũng sẽ bị cảnh tượng ban nãy dọa đến kinh hồn bạt vía, cậu thầm nghĩ.

Giang Nam Tiêu nhìn cậu, không đáp.

Rõ ràng là rất đau.

Từ lúc Giang Vọng Tân tỉnh lại, hắn có thể cảm nhận được cơn đau càng lúc càng rõ ràng hơn, thậm chí ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Ấy vậy mà cậu vẫn không hề nói ra.

Sự im lặng đột ngột này khiến Giang Vọng Tân thoáng lúng túng. Cậu nghĩ có lẽ bản thân thật sự đã khiến huynh trưởng bị dọa sợ rồi.

Ngay khi cậu định mở miệng, cả người đột nhiên bị ôm lấy.

Hơi thở lạnh lẽo như tuyết đầu mùa càng thêm rõ ràng, bao trùm lấy cậu.

Sự lạnh lẽo ấy hòa lẫn với mùi nhàn nhạt của dược thảo, đan xen với nhiệt độ cơ thể, từ từ biến thành một loại hương vị khác biệt.

Từ nhạt dần chuyển thành đậm.

Bàn tay Giang Nam Tiêu giữ chặt gáy cậu, mặt Giang Vọng Tân vùi vào hõm vai huynh trưởng, trong khoảnh khắc ấy, cậu dường như quên mất cơn đau trên người.

Sau đó, một giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên bên tai.

“Không muốn ta lo lắng…”

Tai Giang Vọng Tân khẽ động, định ngẩng đầu, nhưng lại bị đè xuống một lần nữa. Giọng huynh trưởng tiếp tục vang lên, từng câu từng chữ, nặng nề và kiên định.

“… Vậy thì mau chóng khỏe lại đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play