Giang Vọng Tân cũng muốn mau chóng khỏe lại, nhưng lần này bệnh tái phát, phải mất ba ngày mới hồi phục. Trong thời gian đó, Giang Nam Tiêu đã xin nghỉ, không quay về kinh thành mà ở lại thôn trang cùng cậu.
Khi thấy bệnh tình đã khá hơn, Giang Vọng Tân thúc giục Giang Nam Tiêu rời đi:
"Ta đã khỏe gần như hoàn toàn, có thể trở về phủ rồi."
Giang Nam Tiêu quan sát cậu một lúc, sau đó giơ tay đặt lên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Giang Vọng Tân để mặc ca ca mình làm vậy. Những ngày qua, huynh trưởng luôn túc trực bên giường chăm sóc nên những cử chỉ quan tâm này cậu đã sớm quen thuộc.
"Muốn trở về?" Giang Nam Tiêu hỏi.
Giang Vọng Tân mím môi, nhẹ giọng đáp:
"Ừm."
Giang Nam Tiêu nhìn chằm chằm cậu, không nói gì.
Giang Vọng Tân đối diện với ánh mắt ấy, cuối cùng vẫn chọn nói thật:
"Huynh trưởng rời kinh đã nhiều ngày, chắc hẳn có rất nhiều việc cần xử lý."
Nghe vậy, Giang Nam Tiêu chỉ thản nhiên nói:
"Không quan trọng."
Trong lòng Giang Vọng Tân chợt dâng lên một dòng nước ấm áp. Đôi mắt cậu ánh lên nét dịu dàng, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Cậu cũng đưa tay ra, đầu ngón tay thon dài khẽ siết lấy một góc tay áo của Giang Nam Tiêu.
Giang Nam Tiêu cúi mắt nhìn thoáng qua, rồi lại ngẩng lên.
Giang Vọng Tân có đôi mắt đào hoa hơi cong, dưỡng bệnh vài ngày nên sắc mặt đã hồng hào hơn trước, gò má thấp thoáng một chút phấn hồng nhàn nhạt. Giờ phút này, giữa nét mặt cậu lộ ra một tia thần thái khác thường. Không chói mắt, nhưng lại khiến người không thể dời mắt.
Giang Nam Tiêu bình thản quan sát cậu.
Giang Vọng Tân khẽ mỉm cười, giọng nói mềm nhẹ:
"Ta đã khỏe rồi, muốn về nhà."
Thấy vậy, khóe môi Giang Nam Tiêu cũng nhếch lên một chút. Giọng nói chậm rãi, từng chữ vang lên từ đôi môi mỏng của hắn:
"Ừ."
"Chúng ta trở về nhà."
Chiếc xe ngựa lắc lư rời khỏi thôn trang, huynh đệ hai người ngồi ở hai bên. Giang Nam Tiêu tập trung xử lý công vụ, còn Giang Vọng Tân thì cảm thấy buồn chán, định vén nhẹ màn xe lên.
Mấy ngày qua cậu chỉ ở trong thôn trang, ngay cả thủy tạ cũng chưa đến, giờ ra ngoài mới nhận ra cảnh xuân đã trôi qua mà chẳng kịp ngắm nhìn thứ gì.
Cậu vừa vén màn xe lên một chút, Giang Nam Tiêu lập tức lên tiếng:
"Đệ vẫn còn chưa thể hóng gió được."
Giang Vọng Tân khẽ co ngón tay lại:
"Ta chỉ mở một chút thôi mà."
Dứt lời, cậu chỉ vén lên một khe nhỏ, qua đó có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài vụt qua, chỉ kịp thấy vài bóng cây xanh lướt qua nhanh chóng.
Cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.
Kiếp trước cậu luôn bôn ba, chưa từng dừng lại để nhìn ngắm cảnh vật ven đường. Đến khi có thời gian, lại bị hạn chế bởi cơ thể.
Bên kia, Giang Nam Tiêu vẫn đang chăm chú xem ngọc giản. Dạ minh châu trên trần xe tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, phản chiếu những dòng chữ tinh tế trên mặt ngọc. Đôi mắt hắn khẽ dừng lại.
Một lúc lâu sau, Giang Nam Tiêu cất giọng trầm ổn:
"Nếu đệ thích, lần sau lại đến đây."
Giang Vọng Tân lập tức quay đầu, ánh mắt sáng rực:
"Thật sao?!"
Giang Nam Tiêu nhẹ gật đầu.
Giang Vọng Tân xác nhận lại:
"Ca sẽ dẫn ta đi?"
Giang Nam Tiêu hỏi lại:
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Giang Vọng Tân khẽ bật cười, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau, Giang Nam Tiêu sai người gọi Yến Lai đến.
Lúc này, Giang Vọng Tân mới thu lại suy nghĩ, cũng hiểu ra dụng ý của huynh trưởng.
Đường trở về hầu phủ còn khá dài, Giang Nam Tiêu cần xử lý công vụ, không thể trò chuyện với cậu, bèn gọi Yến Lai đến để bầu bạn, giúp cậu giải khuây.
Trong lòng Giang Vọng Tân thấy ấm áp, nhưng vẫn hỏi:
"Như vậy có làm phiền huynh không?"
Giang Nam Tiêu thản nhiên đáp:
"Không sao."
Yến Lai đến rất nhanh. Khi bước lên xe, nó thấy bầu trời đã tối sầm lại, chỉ có ánh đèn lập lóe trong màn mưa lất phất. Nó sau khi vào trong liền ngồi im.
Xe ngựa khá rộng, nhưng Yến Lai vẫn cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Nó xưa nay luôn rất sợ đại công tử. Người này khí thế quá mức áp đảo, dù chỉ ngồi yên lặng một góc cũng đủ khiến kẻ khác không dám lơ là. Vậy nên, kẻ ngày thường nói chuyện không ngớt như nó giờ lại như cái hồ lô bị niêm phong, từ lúc bước vào xe liền im lặng như tượng gỗ.
Giang Vọng Tân thấy vậy liền bật cười, còn cố tình quan sát nó một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
"Yến Lai."
Tên nó vừa được gọi, Yến Lai giật mình một cái. Đúng lúc bên ngoài vang lên một tiếng sấm, nó suýt chút nữa trượt khỏi chỗ ngồi.
"Thế… thế tử!"
Giang Vọng Tân cố nhịn cười, chuyển sự chú ý của nó đi, hỏi: “Bên ngoài có phải đang mưa không?”
Vừa rồi trời vẫn còn quang đãng, vậy mà đột nhiên sấm vang rền. Nếu biết trước, bọn họ hẳn nên ở lại thôn trang thêm một ngày nữa rồi mới đi.
Yến Lai gật đầu, thân mình căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Giang Vọng Tân thấy vậy, liền bắt đầu trò chuyện cùng nó. Dù là chủ tớ, nhưng tình nghĩa giữa họ còn hơn cả người thân. Trải qua một đời, Giang Vọng Tân lại càng trân trọng người trước mặt này.
Nói được vài câu, Yến Lai dần thả lỏng, cũng hào hứng trò chuyện, dường như quên mất sự hiện diện của đại công tử bên cạnh.
Bên ngoài xe, tiếng mưa rơi tí tách vang lên hòa cùng cơn gió rít gào.
Giang Vọng Tân chợt hỏi: “Yến Lai, ngươi có từng nghĩ về tương lai sau này chưa?”
Yến Lai ngẩn người— tương lai về sau ư?
Tương lai tất nhiên là vẫn theo hầu thế tử rồi.
Nghe câu trả lời của Yến Lai, Giang Vọng Tân khẽ lắc đầu. Quả nhiên tính cách đơn thuần như nó chưa từng suy nghĩ đến chuyện đó. Cậu lại hỏi: “Vậy ngươi có từng nghĩ muốn làm gì không?”
Rồi bổ sung thêm: “Ngoài chuyện theo ta ra.”
Yến Lai suy nghĩ đơn giản, không chút do dự nói ra ý tưởng của mình: “Làm quan lớn ạ!”
Giang Vọng Tân khẽ nhướng mày, Yến Lai nhà cậu cũng có chí khí đấy. Nhưng đối phương lại không phải kiểu người ham tranh đoạt quyền thế, điều này khiến cậu hơi tò mò. “Vì sao muốn làm quan lớn?”
Yến Lai cười hì hì, nói: “Triệu quản sự bảo, làm quan lớn là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.” Vậy nên nó cũng muốn làm quan lớn.
Nghe xong câu trả lời, Giang Vọng Tân trầm mặc.
“Yến Lai.” Cậu chợt gọi.
Yến Lai còn chưa hết ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn cậu: “Thế tử?”
“Mở cửa sổ ra.” Giang Vọng Tân nói.
Yến Lai do dự, khó hiểu hỏi: “Thế tử, bên ngoài mưa gió lớn như vậy, sao lại muốn mở cửa sổ?” Tuy hỏi vậy, nhưng tay nó vẫn nghe lời mà vươn ra, chuẩn bị mở cửa.
Bên kia, Giang Nam Tiêu cũng ngước mắt lên, chân mày hơi động.
Đúng lúc này, Giang Vọng Tân chậm rãi nói, giọng điệu nghiêm túc: “Nếu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bây giờ ngươi có thể làm được rồi đấy.”
Yến Lai: “?”
Giang Vọng Tân chỉ ra ngoài cửa sổ: “Chỉ cần mở cửa là được.”
Yến Lai đờ ra, ngoài kia trời đang gió rít mưa rơi… Sau một lúc, nó mới chợt nhận ra mình bị trêu, cánh tay đang giơ lên cũng cứng đờ, không biết nên mở tiếp hay đóng lại.
Bên trong xe chợt vang lên một tiếng cười khẽ.
Giang Vọng Tân quay đầu, không tiếng động mấp máy môi: “Ca.”
Giang Nam Tiêu khẽ nhướn mày.
Giang Vọng Tân cũng nhướn mày theo, nét mặt vô cùng sinh động, khiến Giang Nam Tiêu không nhịn được mà bật cười.
Hai huynh đệ nhìn nhau, còn Yến Lai ngồi một góc thì hoảng hốt, chỉ cảm thấy giấc mộng làm quan của mình dường như chỉ cách một khung cửa sổ mà thôi.