Giang Vọng Tân được Giang Nam Tiêu ôm một mạch trở về thôn trang, suốt dọc đường không hề ngẩng mặt lên nhìn, cứ thế vùi đầu vào vai người kia. Quãng đường về dài đằng đẵng, như thể kéo dài vô tận.
Mãi đến khi Giang Nam Tiêu dừng lại, cậu vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên.
“Tới rồi.”
Thanh âm trầm ổn vang lên từ trên đỉnh đầu.
Giang Vọng Tân nghe vậy mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn xung quanh, nhận ra mình đã về đến thôn trang. Cậu khẽ liếc sang Giang Nam Tiêu: “Ca……”
Giang Nam Tiêu nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Huynh đi chậm quá.” Giang Vọng Tân đương nhiên nhận ra nhịp bước của Giang Nam Tiêu chậm hơn bình thường, như thể cố tình kéo dài thời gian.
Giang Nam Tiêu hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Không biết bản thân mình nặng bao nhiêu à?”
Dứt lời, hắn thả người xuống đất.
Giang Vọng Tân nheo mắt lại, ánh mắt đào hoa lóe lên một tia hứng thú: “Phải không?”
Giang Nam Tiêu không nói gì.
Giang Vọng Tân thản nhiên đáp: “Vậy tối nay ta sẽ ăn nhiều thêm một chút, để xem huynh còn có thể ôm nổi được không.”
Giang Nam Tiêu không kìm được mà cong môi, nét lạnh lùng giữa hàng mày cũng trở nên ôn nhu hơn đôi chút. Hắn thấp giọng hỏi: “Buổi tối cũng muốn ôm sao?”
Giang Vọng Tân biết điều sửa lời ngay: “Lần sau.”
Thế nhưng, dù nói vậy, nhưng đến bữa tối cậu vẫn chỉ ăn một ít cơm ít canh. Cuối cùng, ngay cả chén thuốc cũng phải tự ép mình uống hết. Uống xong, sắc mặt cậu tái nhợt hẳn đi, trông đầy vẻ mệt mỏi.
“Thế tử còn thấy khó chịu sao? Có cần uống chút nước súc miệng không?” Yến Lai nhân lúc đại công tử không có mặt liền tiến lên hỏi han. Trong tay nó cầm một chiếc chén nhỏ hình hoa sen, bên trong là một loại rượu hoa nhưỡng có màu đỏ hồng. Nó cười nói: “Hay là thế tử uống chút hoa nhưỡng để át đi mùi thuốc?”
Vừa nói, nó vừa nâng chén rượu đưa cho Giang Vọng Tân.
Đây là rượu nó cố tình xuống bếp xin đầu bếp lấy về.
Giang Vọng Tân nhìn thoáng qua, lắc đầu. Giờ phút này, cậu thực sự không thể nuốt nổi thêm thứ gì, thậm chí trong lòng còn dâng lên cảm giác buồn nôn. Cậu không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cổ họng vẫn còn vương lại một vị tanh ngọt kia.
Một lát sau, cậu cố gắng che giấu sự mệt mỏi trong giọng nói, nhẹ nhàng dặn dò: “Đưa cho huynh trưởng đi, ta nghỉ ngơi một lát.”
Giang Nam Tiêu đã rời kinh thành nhiều ngày, nhưng vẫn còn biết bao nhiêu việc cần phải xử lý. Để tránh làm phiền cậu, sau khi ăn tối xong, Giang Nam Tiêu liền đi thẳng đến thư phòng.
Giang Vọng Tân cũng không có ý oán trách, chỉ là cậu chưa từng nghe nói huynh trưởng giữ chức vụ gì quan trọng trong triều, vậy mà ngày nào cũng đi sớm về muộn, thoạt nhìn còn bận rộn hơn cả kiếp trước khi Cậu vì Lận Diễm mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Không biết rốt cuộc huynh ấy đang bận việc gì.
Tết Thượng Tị hẳn là do Lễ Bộ chủ trì mới phải…
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù có bận trăm công nghìn việc, huynh trưởng vẫn chịu dành thời gian dẫn cậu ra ngoài du ngoạn, Giang Vọng Tân cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Cậu cũng muốn quan tâm đối phương nhiều hơn.
Yến Lai nghe xong, chỉ "A" một tiếng rồi ngoan ngoãn mang hoa nhưỡng đến thư phòng.
Vừa bước vào, nó đã nghe thấy một giọng nói vang lên:
“Vọng Tân thế nào rồi?”
Yến Lai nhìn về phía bàn, nơi đại công tử đang ngồi làm việc. Đối phương thậm chí còn không ngẩng đầu lên một chút nào. Nó lập tức đứng thẳng, cung kính trả lời từng chữ một: “Thế tử vừa uống xong thuốc, chuẩn bị nghỉ ngơi ạ.”
Giang Nam Tiêu khẽ ngước mắt.
Yến Lai lập tức giơ cao chén rượu trên tay qua đỉnh đầu, thành thật bẩm báo: “Đại công tử, đây là thế tử bảo tiểu nhân mang đến cho ngài.”
Giang Nam Tiêu khẽ gật đầu.
Đỗ Kiến tiến lên, nhận lấy chén ngọc từ tay Yến Lai.
Tay vừa mới thả lỏng, Yến Lai còn chưa kịp thở phào thì đã thấy người ngồi trước án thư đột nhiên biến sắc. Giây tiếp theo, Giang Nam Tiêu buông bút xuống, đứng bật dậy, bóng dáng nhanh chóng biến mất khỏi phòng.
“Đại công tử đi đâu vậy?” Yến Lai sững sờ.
Đỗ Kiến sắc mặt nghiêm nghị, đặt chén rượu xuống rồi lập tức đuổi theo: “Mau đi theo chủ tử.”
Hắn là thị vệ thân cận của đại công tử, Giang Nam Tiêu ở đâu, hắn liền ở đó. Nếu đại công tử xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thể lấy chết để tạ tội.
Yến Lai liếc nhìn thư phòng trống không, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn rối ren, vội vàng chạy theo Đỗ Kiến.
Sau khi bọn họ rời đi, trong bóng tối có người xâm thầm xuất hiện, lặng lẽ thu dọn mọi thứ trong phòng, cẩn thận che giấu mọi dấu vết để tránh bị người ngoài nhìn thấy.
Yến Lai thở hổn hển chạy theo Đỗ Kiến, đến lúc này mới dần nhận ra hướng đi của đối phương có chút quen thuộc.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trước cửa phòng của thế tử.
Thì ra đại công tử vội vàng như vậy là để tới thăm thế tử… Chạy quá nhanh khiến đầu óc có chút choáng, Yến Lai lờ mờ nghĩ.
Ở bên kia, sau khi Yến Lai rời đi, Giang Vọng Tân liền cả người vô lực nằm vật ra giường, cả người suy yếu nằm sấp trên giường La Hán, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Không biết có phải vì hôm nay đi đường dài hay không, mà bệnh tình phát tác vô cùng khó chịu, từng cơn từng cơn kéo đến không dứt. Rõ ràng là đã uống thuốc, nhưng cơn đau trong người vẫn tái phát.
Cậu nhíu chặt mày, sau một lúc lâu bỗng nhiên gắng gượng ngồi dậy, cố nâng tay áo để che miệng. Nhưng vị tanh ngọt quanh quẩn trong cổ họng mãi không hết, như thể đang tìm kiếm lối thoát. Cậu còn chưa kịp giơ tay lên, một giọt máu đỏ tươi đã thấm vào vạt áo. Ngay sau đó, giọt thứ hai, giọt thứ ba… không ngừng trào ra từ đôi môi mà cậu đang mím chặt.
Vị ngọt tanh tràn ngập trong khoang miệng, rốt cuộc Giang Vọng Tân không nhịn nổi nữa mà hé miệng. Trong chớp mắt, từng ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng trào ra. Mùi máu tươi nồng đậm kích thích khiến cậu co người lại, không kiềm chế được mà ho kịch liệt.
Bởi vì động tác quá mạnh, mấy chiếc chén nhỏ trên bàn trà rơi xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cùng lúc đó, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Hơi thở dồn dập, lồng ngực đau đớn khiến Giang Vọng Tân choáng váng, ù tai. Trong cơn hỗn loạn, cậu lờ mờ nghe thấy có người lo lắng gọi tên mình.
Dốc hết chút sức lực cuối cùng, cậu cố mở mắt, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc—Giang Nam Tiêu.
Quả nhiên là huynh trưởng…
Trên khuôn mặt luôn trầm tĩnh của đối phương hiện lên vẻ mặt cậu chưa từng thấy—trong sự hoảng loạn dường như còn xen lẫn một tia sợ hãi.
Huynh trưởng… cũng sẽ sợ sao?
Ý thức Giang Vọng Tân dần dần mơ hồ, ngay sau đó, bóng tối ập đến, cậu mất đi ý thức.