Giang Vọng Tân quay đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên khẽ cúi người, đưa tay ôm lấy ngực.

Giang Nam Tiêu lập tức nhận ra có điều bất ổn, đang định vươn tay đỡ lấy cậu thì cùng lúc đó, một cơn tức ngực khó chịu dâng lên. Cảm giác này không xa lạ, trước đây hắn cũng từng trải qua, nhưng nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng.

"Sao vậy?" Giang Nam Tiêu kìm nén cảm giác nặng nề trong lồng ngực, bàn tay rộng lớn dễ dàng nắm lấy cánh tay gầy guộc của Giang Vọng Tân.

Thân thể này thực sự quá gầy, không có bao nhiêu thịt, khi cõng trên lưng thậm chí còn có thể cảm nhận rõ từng khớp xương nhô lên.

Giang Vọng Tân bị nắm lấy cổ tay, chậm rãi nghiêng người dựa sát vào hắn, khẽ thở ra một câu: "Khó chịu..."

Giang Nam Tiêu định bế ngang cậu lên, nhưng đúng lúc đó, từ thủy tạ phía trước vang lên một giọng nói:

"Giang Vọng Tân."

Động tác của hắn khựng lại, cả hai cùng ngoảnh đầu nhìn về phía phát ra giọng nói.

Ánh mắt Giang Nam Tiêu lướt qua đám người phía trước, nhận ra người vừa lên tiếng là Vệ Hằng – công tử phủ Thượng thư. Và còn có Thi Vô Miên.

Thi Vô Miên – công tử đứng đầu trong tứ đại thế gia của kinh thành, người được ca tụng là đệ nhất tài tử nổi danh bậc nhất chốn kinh đô.

Giang Vọng Tân không ngờ lại gặp hắn ta nhanh như vậy. Ánh mắt cậu chỉ lướt qua Vệ Hằng, sau đó dừng lại trên người Thi Vô Miên. Hai người từng là tri kỷ, quan hệ vô cùng thân thiết.

Thậm chí có thời điểm, mối quan hệ ấy còn vượt trên cả tình huynh đệ thân thiết từ nhỏ giữa cậu và Thẩm Khuynh Dã.

Đời trước, Thẩm Khuynh Dã đã không ít lần giận dỗi vì sự xuất hiện của Thi Vô Miên. Hắn luôn là người như vậy – cố chấp, hẹp hòi.

Nhất định phải bắt Giang Vọng Tân thừa nhận rằng, giữa thiên hạ này, người thân cận nhất với cậu chỉ có thể là Thẩm Khuynh Dã. Trong lòng Giang Vọng Tân, Thẩm Khuynh Dã là huynh đệ chí cốt, là người có thể cùng nhau chia sẻ niềm vui.

Dung Thư là tâm phúc, là người có thể yên tâm phó thác mọi việc.

Còn Thi Vô Miên... là người hiểu cậu nhất.

Nhưng hóa ra, tất cả đều không phải.

Cuối cùng, Thẩm Khuynh Dã cũng bỏ mặc cậu.

Dung Thư phản bội cậu.

Thi Vô Miên... cũng thế.

Giang Vọng Tân từng nghĩ rằng cậu và Thi Vô Miên có chung chí hướng, đáng lẽ họ phải có thể cùng nhau bước tiếp trên con đường này.

Nhưng hiện thực phũ phàng hơn nhiều.

Trên đời này, không có ai vĩnh viễn là bằng hữu của mình.

Thi Vô Miên cũng không phải ngoại lệ.

Giang Vọng Tân không rõ việc cậu bị phán lưu đày có liên quan đến Thẩm gia hay không, nhưng chắc chắn có dính dáng đến Thi gia.

Mà Thi Vô Miên... rốt cuộc đã nhúng tay vào chuyện này bao nhiêu phần?

-

Vệ Hằng sao lại có thể ở cùng Thi Vô Miên ngay lúc này? Theo lý mà nói, hai người bọn họ, nếu thật sự quen biết, thì cũng giống cậu, đáng lẽ phải gặp nhau tại Bách Hoa Hội mới đúng chứ.

“Hôm qua ngươi từ chối ta, hôm nay lại chạy đến Tây Giao? Ha ha, không ngờ ta cũng ở đây đúng không!” Vệ Hằng sải bước tiến lên, cười nói, “Ta giới thiệu với ngươi một người bạn ta mới quen, đảm bảo ngươi không thể đoán được hắn là ai.”

“Thi Vô Miên! Đệ nhất tài tử kinh thành! Ha ha ha, hắn ít khi xuất hiện ở kinh thành, ngươi hẳn cũng chưa từng gặp qua. Hôm nay thật trùng hợp…”

Giang Vọng Tân sớm đã nghe danh người này, không ngờ lại chạm mặt ở đây.

“Giang Vọng Tân, ngươi—”

Vệ Hằng vừa bước tới gần liền nhận ra sắc mặt Giang Vọng Tân tái nhợt đến mức đáng sợ, do dự hỏi: “Ngươi… phát bệnh?”

Giang Vọng Tân lắc đầu, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều tựa vào Giang Nam Tiêu, hơi thở yếu ớt.

“Ngươi sao lại như vậy, mau tìm chỗ nào ngồi xuống trước đi.” Vệ Hằng từng tận mắt chứng kiến Giang Vọng Tân phát bệnh một lần, lúc đó đã sợ đến mức hồn bay phách lạc. Hắn chưa từng thấy ai có thân thể yếu ớt như vậy, tựa như một con búp bê sứ mỏng manh.

Vừa dứt lời, một giọng nói ôn hòa từ bên cạnh truyền đến: “Không biết Giang Thế tử có mang theo thuốc bên người không?”

Thi Vô Miên vừa lên tiếng nhắc nhở, Vệ Hằng lập tức vỗ trán: “Đúng rồi, Giang Vọng Tân, thuốc của ngươi đâu?”

Giang Vọng Tân bị hắn ta hỏi dồn dập đến đau cả đầu, vừa định lên tiếng thì bất ngờ bị nhét một viên thuốc vào miệng. Hương vị chua chát lập tức lan khắp đầu lưỡi.

“Đắng quá…”

Hàng mi Giang Vọng Tân khẽ nhíu lại.

Giang Nam Tiêu thản nhiên nói: “Nuốt xuống rồi sẽ hết đắng.”

Giang Vọng Tân ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa ánh lên một tầng hơi nước mờ mịt, không rõ là do cơn đau hay vị đắng khó chịu.

Giang Nam Tiêu vẫy tay ra hiệu về phía sau.

Chẳng mấy chốc, Đỗ Kiến đã mang một ấm nước nhỏ tiến lên, Giang Vọng Tân vội đón lấy, uống một ngụm, rồi khẽ mỉm cười nói với hắn: “Cảm ơn.”

Đỗ Kiến vội vàng lắc đầu, không dám nhận lời cảm tạ. Nếu phải cảm ơn, cũng là cảm ơn chủ tử, hắn đâu dám tranh công.

Khi rời đi, Đỗ Kiến không nhịn được mà rụt cổ lại, dường như vẫn còn cảm giác được ánh mắt lạnh thấu xương vừa rồi lướt qua người mình, như một cơn gió rét luồn qua từng đốt xương.

Tại chỗ, Vệ Hằng nhìn tư thế hai người dựa sát vào nhau mà sững sờ —— hắn ta nhớ rõ Giang Vọng Tân trước giờ không thích để người khác tiếp cận mình quá gần. Một lúc lâu sau, hắn mới chợt nhớ ra, cất giọng hỏi: “Giang Vọng Tân, vị này là…”

Giang Vọng Tân nhìn hắn, nhàn nhạt đáp: “Ca của ta.”

Vệ Hằng lập tức hiểu ra, thì ra đây chính là Đại công tử phủ Hầu gia trong lời đồn. Hắn vội vàng giới thiệu: “Đây là Thi Vô Miên, Thi công tử. Ta là Vệ Hằng. Giang Đại công tử, hân hạnh được gặp mặt.”

Thi Vô Miên nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói ôn hòa chậm rãi cất lên, thi lễ đúng mực: “Giang Đại công tử, Giang Thế tử.”

Vệ Hằng có dung mạo anh tuấn, mặt mày luôn mang theo nụ cười, trông vô cùng hòa nhã, dễ gần.

Thi Vô Miên lại khác, hắn có dáng vẻ tuấn tú thư sinh, kết hợp với khí chất ôn nhu như ngọc, mỗi cử chỉ lời nói đều toát lên vẻ thanh cao xuất trần.

Giang Vọng Tân chỉ gật đầu xem như đáp lễ, mắt không buồn nâng lên, thần sắc có chút lãnh đạm, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Thi công tử.”

Giang Nam Tiêu cũng gật đầu, sau đó quay sang hỏi Giang Vọng Tân: “Thấy đỡ hơn chưa?”

Giang Vọng Tân nghiêng mặt, đôi mắt cong cong, khẽ cười đáp: “Tốt hơn nhiều rồi, Ca.”

Cậu biết mình không thể để cảm xúc dao động quá lớn, nếu không bệnh sẽ dễ phát tác. Ban nãy chỉ là vì nhìn thấy người quen trong kiếp trước, giờ đây cơn sóng trong lòng đã lắng xuống, thuốc cũng đã ngấm, cảm giác khó chịu trong người dần vơi đi.

Giang Nam Tiêu trầm ngâm suy nghĩ.

Vừa rồi, cơn tức ngực khó hiểu của hắn cũng biến mất theo.

Giang Nam Tiêu vốn không tin vào những điều kỳ bí hay những câu chuyện truyền thuyết, thế nhưng vào lúc này, hắn không khỏi nhớ lại lần đầu tiên cảm nhận được sự bất thường của mình. Ngay hôm sau, tin tức Giang Vọng Tân ngất xỉu trước giường cũng truyền đến tai hắn. Khi ấy, hắn chỉ nghĩ nếu bản thân sớm nhận ra điều khác thường mà đi tìm thì có lẽ đối phương đã không phải nằm bất tỉnh suốt một đêm dưới sàn nhà, để rồi bị nhiễm phong hàn. Giờ đây nghĩ lại, hắn lại cảm thấy chuyện này mang một hàm ý khác.

Lần thứ hai, là khi Giang Vọng Tân tỉnh lại, cảm giác cổ họng khô khát, cùng lúc đó, Giang Nam Tiêu cũng có cảm giác tương tự.

Từ đó về sau, mỗi lần Giang Vọng Tân không khỏe, hắn tựa như cũng có thể cảm nhận được theo, giống như chính bản thân mình cũng đang phải chịu đựng nỗi đau ấy.

Giang Nam Tiêu kìm nén suy nghĩ muốn tìm hiểu sâu hơn, đưa mắt nhìn người bên cạnh.

Lúc này, Giang Vọng Tân chỉ đơn giản hàn huyên với Vệ Hằng vài câu, suốt cả quá trình không hề liếc mắt về phía Thi Vô Miên, lạnh nhạt nói: “Bách Hoa Hội ta không đi nữa. Giờ cũng không còn sớm, ta phải về nghỉ ngơi rồi.”

Dứt lời, cậu nhìn sang Giang Nam Tiêu.

Vệ Hằng còn chưa kịp khuyên nhủ, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn sang Thi Vô Miên bên cạnh. Người kia khẽ nhếch môi, thần sắc vẫn ung dung như cũ, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng.

Vệ Hằng khẽ thở dài. Hắn vốn định giới thiệu để hai người bọn họ làm quen, cảm thấy tính cách của họ hẳn là hợp nhau, nhưng xem ra… không được rồi.

Hắn ta còn đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng thấy sắc mặt Thi Vô Miên trở nên có chút kỳ lạ. Theo ánh mắt đối phương, Vệ Hằng cũng nhìn về phía trước.

Giang Nam Tiêu nghe Giang Vọng Tân nói muốn về, liền hỏi: “Chọn cách nào?”

Giang Vọng Tân trầm ngâm trong thoáng chốc, rồi đáp: “Ôm đi.”

Dù rằng để người khác nhìn thấy sẽ không hay, nhưng cậu thực sự không còn chút sức lực nào để tự đi nữa. Nếu để cõng thì trọng tâm sẽ đè vào ngực, chắc chắn sẽ lại càng khó chịu.

Vừa dứt lời, cả người cậu đã bỗng chốc được nhấc lên rồi bế bổng.

Giang Nam Tiêu ôm người, bình tĩnh gật đầu với hai người vẫn còn sững sờ đứng đó, nhẹ nhàng nói: “Hẹn gặp lại.”

Vệ Hằng: “…Lại, gặp lại…?”

Thi Vô Miên lấy lại vẻ mặt bình thường, gật đầu đáp: “Gặp lại.”

Giang Vọng Tân yên lặng vùi mặt vào hõm vai Giang Nam Tiêu, trong lòng thầm nhủ: Đi mau đi mau đi mau…

Giang Nam Tiêu cứ thế rời đi, bước chân không hề vội vã. So với lúc đến, hắn chậm hơn ba bốn phần, mãi một lúc lâu sau mới trở về thôn trang.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play