Giang Vọng Tân ngủ không bao lâu liền tỉnh dậy. Xe ngựa vẫn lắc lư chầm chậm tiến về phía trước, còn cậu thì đang tựa vào vai huynh trưởng. Hơi xoay cổ, cậu cất giọng khàn khàn vì mới tỉnh ngủ:

"Ca..."

Giang Nam Tiêu đáp: "Ừm."

Giang Vọng Tân quét mắt nhìn bàn tay hắn, sau đó vươn một ngón tay khẽ chạm vào thẻ tre đang nằm trong tay Giang Nam Tiêu.

Giang Nam Tiêu nhanh chóng giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, liếc nhìn cậu một cái.

Giang Vọng Tân không chút e dè, ngược lại còn nhìn thẳng vào hắn, nhẹ giọng nói:

"Trong xe tối thế này, đọc sách hại mắt lắm."

Một câu nói đầy vẻ từng trải, nhưng người đang nói lại chính là kẻ có đôi mắt yếu hơn bất kỳ ai. Trên gương mặt cậu lộ ra một chút nghiêm túc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.

Giang Nam Tiêu gấp thẻ tre lại. Thấy vậy, Giang Vọng Tân bèn cong khóe môi, nhanh tay giật lấy rồi ném sang một bên.

"Còn chưa đến sao?"

Hôm nay, họ sẽ đến Tây Giao – nơi non xanh nước biếc, là địa điểm lý tưởng để ngắm cảnh xuân. Giang Vọng Tân từng đến đó, nhưng vì sức khỏe không tốt, cậu rất ít khi ra ngoài dạo chơi.

Lần này, cả hai dự định ở lại Tây Giao vài ngày mới trở về. Đây cũng chính là lý do Triệu Nhân không yên tâm rời phủ đi cùng bọn họ. Hai vị chủ nhân vừa rời phủ, trong nhà liền chẳng còn ai chủ trì mọi việc, điều này đúng là không ổn chút nào.

"Sắp đến rồi." Giang Nam Tiêu vén màn xe, nhìn ra bên ngoài.

Giang Vọng Tân ghé qua chỗ hắn, đưa mắt ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Xa xa, khói bếp từ những mái nhà tranh lững lờ bốc lên, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó sủa. Hơi thở thôn quê tràn ngập không gian, mang đến một cảm giác bình yên khó tả.

Đôi khi, cậu tự hỏi nếu mình chỉ là một người bình thường, cuộc sống sẽ ra sao?

"Ca," Giang Vọng Tân lên tiếng, "nếu chúng ta chỉ là huynh đệ trong một gia đình bình thường, huynh nghĩ thế nào?"

Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, mỗi ngày chỉ cần lo liệu việc nhà, không phải bận tâm đến những chuyện khác...

Giang Nam Tiêu trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi đáp:

"Vậy chắc nhà chúng ta không đủ tiền mua thuốc cho đệ đâu."

Giang Vọng Tân lập tức nghẹn lời. Nghĩ kỹ thì đúng thật.

Người dân mỗi ngày đều vất vả kiếm sống, mà với thể trạng của cậu, e là chỉ chịu đựng được nửa ngày đã kiệt sức rồi.

Những mộng tưởng tốt đẹp của cậu bị một câu nói vô tình đánh tan. Gương mặt không lộ chút biểu cảm, cậu nhàn nhạt nói:

"Huynh nói cũng có lý."

Dứt lời, cậu dịch sang một bên. Giang Nam Tiêu muốn bật cười, nhưng không đưa tay kéo người lại.

Xe ngựa đi thêm khoảng một canh giờ thì đến Tây Giao. Hầu phủ có một trang viên tại đây, gia nhân đã nhận được tin báo từ trước nên đã dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị sẵn cơm nước chu đáo, chỉ chờ đại công tử và tiểu thế tử đến nơi để dùng bữa.

Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi một lát, Giang Vọng Tân cùng Giang Nam Tiêu rời khỏi trang viên, chuẩn bị dạo chơi xung quanh.

"Ta nhớ phía thượng nguồn con suối, đi thêm ba dặm nữa sẽ có một thác nước." Giang Vọng Tân quay sang Giang Nam Tiêu nói.

Dòng suối trước mắt chính là do nước từ thác đổ xuống tạo thành.

Mấy năm trước, triều đình đã chi ngân sách xây dựng một thủy tạ* gần đó, có đình đài lầu các, là nơi để khách du ngoạn thưởng cảnh, cũng là một cách làm giàu cho dân.

(*Thủy tạ: một dạng kiến trúc thủy đình, nhà nghỉ hoặc đình hóng mát bên hồ/sông/suối)

Giang Nam Tiêu hỏi: “Muốn đi không?”

Giang Vọng Tân gật đầu.

Giang Nam Tiêu đánh giá cậu từ trên xuống dưới, rồi hỏi tiếp:

“Có cần đi xe ngựa không?”

Giang Vọng Tân quả quyết: “Không cần.”

Nhưng chưa nói dứt lời, cậu lại khựng lại một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:

“Nhưng nếu ta đi không nổi, huynh phải cõng ta về nhé.”

Giang Nam Tiêu bật cười, không đôi co với cậu nữa.

Hai người sóng vai đi về phía thủy tạ, phía sau có Yến Lai, Đỗ Kiến cùng mấy người hầu theo sau.

Bởi vì Giang Vọng Tân ra khỏi phủ cùng Giang Nam Tiêu, nên Triệu Nhân không cắt cử Lâm Tam đi theo. Nghe nói, người hầu cận bên cạnh đại công tử có võ công chẳng thua kém gì Lâm Tam, hơn nữa có đại công tử ở đây, Triệu Nhân cũng yên tâm phần nào.

Yến Lai và Đỗ Kiến không quen biết nhau, nhưng Yến Lai tính tình hoạt bát, có thể bắt chuyện với bất kỳ ai. Ngoại trừ Lâm Tam—khúc gỗ lạnh lùng khó gần—thì cơ bản ai nó cũng có thể làm quen. Trên xe ngựa, nó đã trò chuyện với Đỗ Kiến khá nhiều, lúc này hai người đã có thể nói chuyện rôm rả.

“Ngươi có thấy đại công tử với thế tử hơi thân thiết quá không?” Yến Lai cau mày. “Đi sát như vậy không sợ đụng vào nhau sao?”

Đỗ Kiến liếc nhìn phía trước, lặng lẽ nghĩ thầm: Chắc chắn là có rồi! Hắn chưa bao giờ thấy chủ tử gần gũi với ai như vậy.

Yến Lai thấy Đỗ Kiến im lặng như ngầm đồng ý, liền ngậm miệng, định lại gần Giang Vọng Tân trò chuyện, nhưng rồi lại không dám.

Giang Vọng Tân đi được một lúc liền cảm thấy trên người hơi nóng, trán lấm tấm mồ hôi. Cậu dừng lại, lấy khăn lau qua.

Giang Nam Tiêu quay sang nhìn Cậu: “Sao vậy?”

Giang Vọng Tân nhìn huynh trưởng, rồi chậm rãi nói:

“Ta nóng.”

Giang Nam Tiêu thoáng dừng lại, ánh mắt hắn lộ vẻ hiểu ra điều gì đó, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ vẻ không hay biết:

“Đến nơi rồi sẽ không nóng nữa.”

Giang Vọng Tân nhẹ chớp mắt, chậm rãi gọi: “Ca…”

Cậu vừa dứt lời, Giang Nam Tiêu đành bất đắc dĩ xoay người, hơi cong đầu gối một chút.

Giang Vọng Tân liền cười rộ lên, nhanh chóng nhảy lên lưng huynh trưởng, hai tay ôm chặt cổ người phía trước:

“Cảm ơn ca.”

Giang Nam Tiêu bật cười: “Không phải đệ nói phải có phong thái của quân tử sao?”

Giang Vọng Tân liếc nhìn xung quanh, hờ hững đáp:

“Nơi này không có ai.”

Không có ai thấy thì cần gì phải giữ phong thái? Cứ thoải mái là được.

Giang Nam Tiêu cười nhẹ, cõng người nhanh chóng tiến về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến gần thủy tạ.

Nhưng ngoài dự đoán, nơi này đậu rất nhiều xe ngựa, có cả thị vệ canh gác, dường như có nhân vật quan trọng đang ở đây.

Giang Vọng Tân vô thức siết chặt tay, giọng thấp xuống:

“Ca, thả ta xuống đi.”

Ngay lúc ấy, có người từ xa lớn tiếng gọi:

“Giang Vọng Tân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play