Triệu Nhân vốn rất thích nghe ngóng, lúc này vô cùng vui vẻ tiễn huynh đệ hai người ra khỏi phủ. Nhìn tiểu thế tử một đường chân không chạm đất, cứ thế được đại công tử bế thẳng lên xe ngựa, trong lòng ông thoải mái vô cùng.
Trước đây, ông vẫn luôn lo lắng hai huynh đệ không hòa hợp, lại thêm thân thể tiểu thế tử yếu ớt, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, e rằng chẳng có ai thật sự quan tâm chăm sóc. Giờ có đại công tử ở bên cạnh, dù Triệu Nhân có nhắm mắt xuôi tay cũng cảm thấy yên tâm phần nào.
Giang Vọng Tân tựa người vào vách xe, vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, hướng về phía Triệu Nhân dặn dò:
“Triệu thúc ở lại trong phủ cũng đừng làm việc vất vả.”
Hôm qua, cậu đã dành chút thời gian hỏi Triệu Nhân có muốn cùng ra ngoài đạp thanh hay không, nhưng Triệu Nhân từ chối với lý do rằng trong phủ không thể không có người trông coi.
Triệu Nhân đã vì hầu phủ mà tận tụy cả đời, Giang Vọng Tân biết ông không dễ dàng buông bỏ trách nhiệm, nhưng vẫn hy vọng ông có thể bớt gắng gượng mà chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
Dù sao hiện tại, cậu cũng không có ý định dấn thân vào những cuộc tranh đấu triều chính đầy rối ren. Trong lòng đã có quyết định, sau này sẽ tìm cơ hội thích hợp để nói rõ với Triệu thúc—cậu biết Triệu Nhân vẫn luôn nhìn ra được mối quan hệ thân thiết giữa cậu và Thất hoàng tử trước kia, sợ rằng ông sẽ lầm tưởng cậu vẫn đang chuẩn bị để bước chân vào quan trường.
Triệu Nhân cười hiền hậu, gương mặt nho nhã tràn đầy tinh thần, không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Giờ phút này, khóe mắt đuôi mày đều lộ rõ vẻ vui mừng, ông gật đầu nói:
“Tiểu thế tử cứ yên tâm mà đi chơi đi, ta đã biết rồi.”
Giang Vọng Tân mỉm cười, gật đầu đáp lại, vừa định quay người ngồi ngay ngắn lại thì liền chạm phải ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Giang Nam Tiêu.
“Ca… nhìn ta làm gì vậy?”
Trước đây ra ngoài, Yến Lai vẫn luôn ngồi chung xe với cậu để tiện chăm sóc. Nhưng hôm nay lại bị phân lên một chiếc xe ngựa khác. Giờ trong xe chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, không gian dù rộng rãi nhưng vẫn có cảm giác như hai người ngồi sát gần nhau. Giang Nam Tiêu từ lúc ôm Giang Vọng Tân lên xe đến giờ vẫn chưa hề ngồi xa ra chút nào.
Giang Nam Tiêu thản nhiên nói: “Không thể nhìn sao?”
Giang Vọng Tân quay mặt đi, lạnh lùng đáp: “Không thể.”
Ngay sau đó, má cậu đột nhiên truyền đến cảm giác tê rần. Cậu “tê” lên một tiếng, kinh ngạc nhìn bàn tay đang nhéo má mình, giọng nói cũng thay đổi:
“Ca! Đau đấy nhé!”
Giang Nam Tiêu buông tay ra, sắc mặt vẫn bình thản như chưa từng làm ra hành động trẻ con như vậy. Chậm rãi nói: “Ta không có dùng lực.”
Giang Vọng Tân đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị nhéo.
Giang Nam Tiêu liếc nhìn, phát hiện chỗ đó đã ửng đỏ lên một mảng rõ ràng. Hắn khẽ nhíu mày.
Sao lại mềm như vậy chứ?
Giang Vọng Tân cau mày. Sống lại một đời, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đại ca thật sự không đáng tin cậy chút nào.
Quá xấu xa!
Bên trong thùng xe chợt trở nên yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Giang Nam Tiêu cất giọng hỏi:
“Giận ta rồi à?”
Giang Vọng Tân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài qua khe hở của rèm xe.
Đây là khoảnh khắc bình yên mà đời trước cậu chưa từng được tận hưởng.
Khi đó, cậu cứ vì một người không đáng mà mải miết chạy ngược xuôi, chẳng còn tâm trí để chú ý đến những thứ khác. Dù có để ý đến, cậu cũng chẳng thể dừng lại mà tận hưởng giây phút an bình này.
Thì ra…
Từ trước đến nay, cậu luôn bỏ qua bầu trời, nhưng khi nhìn lại thì hóa ra bầu trời lại trong veo đến vậy ,thuần khiết như mới được gột rửa. Chỉ cần lặng yên cũng có thể nghe thấy tiếng gió nhẹ lướt qua bên tai, mang theo hơi thở của thiên nhiên—mùi hương thanh mát của đất sau cơn mưa, hay hương thơm dịu nhẹ của hoa cỏ cây cối.
Giang Nam Tiêu nhận thấy người bên cạnh khẽ nghiêng đầu như sắp ngủ, suýt chút nữa va vào thành xe. Hắn nhanh tay kéo đối phương về lại chỗ cũ, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa hồ sợ làm phiền đối phương.
Giang Vọng Tân bị cỗ xe lắc lư làm cho mơ màng buồn ngủ, cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc và mát lạnh vây quanh, cậu lại càng ngủ say hơn.
Tiếng hô hấp bên tai dần trở nên đều đặn. Giang Nam Tiêu cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Giang Vọng Tân. Những ngày qua, điều hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là dáng vẻ ngủ của đối phương—không phòng bị, yên tĩnh đến mềm mại.
"Nam Tiêu, sau này đây là đệ đệ của con."
"Nam Tiêu… hãy chăm sóc Vọng Tân thật tốt."
Lời dặn dò cuối cùng của Giang hầu gia trước lúc lâm chung vẫn luôn vang vọng trong tâm trí hắn, khắc sâu vào tận đáy lòng.
Giang Nam Tiêu từng nghĩ, chỉ cần đối phương ngoan ngoãn, hắn có thể bảo hộ cả đời cũng chẳng sao.
Nhưng kể từ sau khi Giang hầu gia qua đời, Giang Vọng Tân không còn thân cận với hắn như trước, quan hệ giữa hai người dần dần trở nên xa cách.
Hắn lại nghĩ, chỉ cần Giang Vọng Tân không làm ra chuyện gì quá đáng, hắn vẫn sẽ bảo hộ cậu, để cậu có thể sống một đời luôn luôn bình an.
Nhưng rồi, Ổ Ngạn tra được— thế tử phủ Hầu Giang Vọng Tân và Thất hoàng tử gần đây qua lại quá mức thân thiết.
Giang Nam Tiêu không muốn nghĩ thêm gì nữa. Giang hầu gia có ân với hắn, mà Giang Vọng Tân là con trai ân nhân, chỉ cần trong khả năng của mình, hắn sẵn sàng bảo vệ cậu.
Thế nhưng, tất cả đã thay đổi kể từ chuyến đi đến Ôm Tinh Lâu.
Giang Nam Tiêu không ngờ sẽ gặp Giang Vọng Tân ở đó.
Hắn vốn định chỉ ghé qua một lát, nhưng lại thấy Giang Vọng Tân bước vào một gian nhã phòng. Đến khi phát hiện Thất hoàng tử Lận Diễm cũng có mặt ở đó, hắn liền hiểu ra—hai người bọn họ đang bí mật gặp nhau.
Giang Nam Tiêu lãnh đạm đứng xa quan sát hai người trò chuyện ở cửa nhã phòng, định xoay người rời đi.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, Giang Vọng Tân đột nhiên gọi tên hắn, giống như khi còn nhỏ, vươn tay về phía hắn, muốn ôm.
Ánh mắt Giang Nam Tiêu thoáng dừng lại trên khóe miệng vương máu của cậu, rồi lại nhìn xuống lòng bàn tay cũng nhuộm đỏ. Bình thuốc bên hông hắn như nóng lên - đây là thứ hắn luôn mang theo người từ khi còn nhỏ.
Từ bé, Giang Vọng Tân đã có thể trạng yếu ớt, lại không thích uống thuốc. Có lần, cậu uống một ngụm thuốc liền lập tức nôn hết ra, Giang Nam Tiêu thấy vậy liền bảo thái y điều chế thuốc thành dạng viên. Vì điều đó mà dược tính không còn tốt nữa nhưng Giang Nam Tiêu vẫn luôn để bên người, chưa từng lấy ra sử dụng.
Lần này, Giang Nam Tiêu đưa Giang Vọng Tân về phủ. Đối phương trông vô cùng tiều tụy, gần như không còn chút sức lực nào.
Lần đầu tiên, hắn lấy bình thuốc ra.
Ban đầu, hắn định chờ Giang Vọng Tân tỉnh lại rồi rời đi ngay. Nhưng sau đó, những lời nói mê sảng trong lúc hôn mê, rồi cả thái độ sau khi tỉnh lại của cậu khiến hắn thay đổi suy nghĩ—cuối cùng quyết định ở lại phòng bên cạnh.
Nhưng đêm ấy, Giang Vọng Tân vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngất xỉu bên mép giường.
Từ ngày đó, thái độ của Giang Vọng Tân khiến Giang Nam Tiêu vô cùng kinh ngạc.
Giang Vọng Tân… bắt đầu bám dính lấy hắn.
Giang Nam Tiêu không khỏi nghi ngờ về sự thay đổi này.
Đồng thời, hắn cũng phát hiện—bản thân không thể nào từ chối một Giang Vọng Tân như thế.
Nếu không thể buông tay…
Vậy thì trói người đó ở bên cạnh mình cả đời.
Giang Nam Tiêu nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Giang Vọng Tân, người vẫn đang ngủ say tựa vào vai hắn.
Giọng nói trầm thấp, ngắt quãng vang lên trong không gian tĩnh lặng, mang theo một nỗi cố chấp ở sâu tận đáy lòng mà chẳng ai có thể nghe thấy.
“Sau này… cứ như vậy, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta.”
“Không được thay đổi nữa.”
“Nếu không…”