Có lẽ do tâm trạng đã tốt hơn, Giang Vọng Tân ngủ một giấc đặc biệt sâu, đến khi tỉnh lại, màn giường đã được vén lên một chút, ánh sáng mờ nhạt len qua khe hở chiếu vào.

Theo bản năng, cậu đưa mắt tìm kiếm người bên cạnh. Nhưng điều đầu tiên cậu nhận ra là bản thân đang nằm ở vị trí của huynh trưởng, còn Giang Nam Tiêu thì không thấy đâu.

Cậu lập tức bật dậy, còn chưa kịp vén hẳn màn giường thì đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên:

“Tỉnh rồi à?”

“Ca?” Giang Vọng Tân vội lên tiếng, nhanh hơn cả động tác vén màn của mình. Khi ánh mắt cậu lướt qua căn phòng, liền thấy Giang Nam Tiêu đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm một phong thư. Người kia hơi rũ mắt, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi, liền ngước nhìn, đôi mắt phượng hẹp dài liếc về phía cậu.

Nhìn thấy người vẫn còn ở đây, Giang Vọng Tân nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay sau đó lại có chút khó mở lời:

“Ca, tư thế ngủ của ta hôm qua có phải… không được đẹp lắm không?”

Cậu thực ra cũng không rõ bản thân ngủ ra sao, dù sao cũng không ai có thể quan sát chính mình khi ngủ. Chỉ là đêm qua cậu rõ ràng nằm sát vào tường, vậy mà sáng nay lại dịch sang hẳn một bên khác, chiếm luôn cả vị trí của huynh trưởng.

Giang Nam Tiêu đặt tấm thẻ tre xuống, nhìn cậu, giọng điệu chắc chắn:

“Cũng không đẹp lắm.”

Giang Vọng Tân hơi đỏ mặt, chần chừ hỏi tiếp: “Vậy… ta có đè lên người ca không?”

Giang Nam Tiêu bình thản đáp: “Đè suốt cả đêm.”

Giang Vọng Tân lập tức sững lại, hoàn toàn không ngờ tới câu trả lời này.

Thật sự là đè cả đêm?

Giang Nam Tiêu nhìn sắc mặt cậu biến đổi liên tục, không hề giải thích rằng chính hắn là người kéo cậu vào lòng. Ngược lại, hắn còn nhàn nhạt bổ sung:

“Mười kiện quần áo e rằng không đủ để bồi thường cho ta.”

Lông mi Giang Vọng Tân khẽ run, trong đầu lập tức suy nghĩ xem nên bù đắp thế nào.

“Hôm qua ca đáng lẽ phải đẩy ta ra.” Cậu lẩm bẩm.

Giang Nam Tiêu nhướng mày: “Hửm?”

Giang Vọng Tân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Không có gì… Ta sẽ tìm y sư trong phủ đến xoa bóp tay cho ca. Suốt cả đêm như vậy, chắc là rất mỏi rồi.”

Ý cười trong mắt Giang Nam Tiêu rốt cuộc không giấu được nữa. Hắn đứng dậy, cất giọng thản nhiên:

“Ta đùa ngươi thôi.”

Giang Vọng Tân chớp mắt, thoáng ngẩn người.

Giang Nam Tiêu đi đến gần, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt:

“Kỳ thật, tư thế ngủ của ngươi rất tốt.”

Ngoan ngoãn đến mức khiến người ta không nỡ buông tay. Cả đêm an tĩnh cuộn tròn trong lòng hắn, ngoại trừ thỉnh thoảng cọ cọ vào người hắn thì không có bất kỳ động tĩnh nào khác.

Giang Vọng Tân lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu u oán: “Ca~~

Giang Nam Tiêu đứng cạnh mép giường, cười như không cười: “Được rồi, đã tỉnh thì mau dậy đi.”

Nhớ ra hôm nay phải ra ngoài đạp thanh, Giang Vọng Tân cũng không đôi co nữa. Nhưng cậu vẫn không chịu để hắn chiếm phần thắng quá dễ dàng, vì vậy liền lạnh nhạt đáp lễ:

“Mười kiện quần áo, ta không đền nữa.”

Giang Nam Tiêu nhướng cao mày, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng.

Hắn quả thực đã quên, người này tuy không phải kiểu tính tình ngang ngược, nhưng so với khi còn nhỏ, vẫn chẳng khác là bao.

“Bây giờ là mấy giờ rồi ca?” Giang Vọng Tân vừa hỏi, vừa kéo cổ áo vốn đã bị ngủ làm cho xộc xệch.

Giang Nam Tiêu chỉ khẽ cười, đưa tay vén một lọn tóc đen bên má cậu ra sau tai, động tác tự nhiên mà ôn nhu:

“Ngươi còn không chịu dậy nữa thì ta đành phải ôm ngươi ra khỏi phủ thôi.”

“Nhột quá.” Giang Vọng Tân khẽ rụt cổ, nhưng lại không né tránh. Dường như những chuyện xảy ra tối qua đã mở ra một cơ hội, khiến quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật. Cậu hơi ngẩng cằm, để Giang Nam Tiêu dễ dàng hơn khi chỉnh lại tóc cho mình, lại còn thuận miệng nói:

“Vậy ca ôm ta đi.”

Dù sao đi bộ cũng rất mệt.

Cậu thực sự không ngờ lại có chuyện tốt như vậy.

Giang Nam Tiêu nhìn thân hình nhỏ bé trèo lên người mình một cách tự nhiên, nhất thời dở khóc dở cười. Hắn vốn định thu tay về, nhưng rồi lại đưa tay xuống mặt cậu, nhẹ nhàng nhéo một cái ở bên má.

Giang Vọng Tân lập tức học theo hắn, nhướng cao đuôi mày, hất cằm nói: “Nhéo ta thì phải ôm ta đó.”

Giang Nam Tiêu cười thầm một tiếng, mặt ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên: “Mười lăm phút, quá giờ thì không chờ nữa.”

“Một lời đã định.”

Vì hôm nay được ra ngoài đạp thanh, Yến Lai phấn khích đến mức thức trắng cả đêm. Sáng sớm, nó đã đứng chờ ngoài cửa Mính Hạnh cư, chỗ ở của Giang Vọng Tân.

Nếu là ngày thường, nó chắc chắn đã lao thẳng vào phòng gọi thế tử dậy, giục y nhanh chóng xuất phát. Nhưng hôm qua đại công tử lại ở lại đây, Yến Lai đành phải thành thật chờ bên ngoài, ngóng trông mòn mỏi.

Nó chờ, rồi lại chờ—đến khi cuối cùng cũng thấy người đi ra, nhưng khi nhìn rõ, con ngươi Yến Lai lập tức mở to hết cỡ, suýt nữa rớt cả tròng mắt ra ngoài!

Chỉ thấy thế tử nhà nó đang được đại công tử ôm gọn trong ngực.

Hai tay ngoan ngoãn bám lấy vạt áo trước của đối phương, cái trán hơi dựa vào ngực Giang Nam Tiêu, trên mặt còn mang theo vẻ vô cùng thoải mái.

Giang Nam Tiêu bế cậu ra khỏi Mính Hạnh cư, Giang Vọng Tân không nhịn được lên tiếng: “Ca, lúc trở về cũng ôm ta đi.”

Giang Nam Tiêu cúi mắt nhìn người trong lòng, thấy cậu ngửa mặt trông mong nhìn mình, môi hơi động, chậm rãi hỏi:

“Vậy khi đi ra ngoài chơi, có muốn ta ôm luôn không?”

Giang Vọng Tân nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: “Ra ngoài thì thôi.”

Dù gì đây cũng là trong phủ, cậu mới vô thức như vậy. Nếu đi ra ngoài, kiểu gì hai người cũng sẽ bị nhiều ánh mắt dòm ngó, cảm thấy không ổn lắm.

Cuối cùng, cậu ra vẻ đoan chính, đúng đắn nói: “Như vậy còn gì là phong thái của quân tử chứ.”

Giang Nam Tiêu nhàn nhạt đáp: “Ừ,Tiểu A Thủy vẫn là quân tử.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Vọng Tân cong môi cười, vỗ vai hắn một cái, sau đó liếc nhìn Yến Lai—kẻ vẫn còn hóa đá tại chỗ—lớn giọng:

“Yến Lai, đi thôi.”

Yến Lai hoảng hốt, cảm giác hết thảy trước mắt đều không chân thực.

Người có cùng suy nghĩ với nó còn có những người hầu khác trong phủ, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.

Người đang ôm thế tử chính là đại công tử ư?

Mà người được ôm… lại là tiểu thế tử sao?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play