Yến Lai vừa nghe nói ngày mai đại công tử cũng đi, nét mặt hưng phấn ban nãy lập tức biến mất, hóa ra không phải nó và thế tử đi riêng. Triệu Nhân nghe vậy thì vuốt chòm râu, nở nụ cười yên tâm, đồng thời không quên dặn dò: “Ngày mai ra ngoài, tiểu thế tử nhớ mang theo thuốc.”
Giang Vọng Tân mỉm cười: “Huynh trưởng sẽ mang theo giúp ta.”
Triệu Nhân cười đến mức không khép được miệng, liên tục gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”
Dứt lời, ông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi khựng lại: “Ngày mai là ngày nghỉ tắm gội... Tiểu thế tử không phải đã có hẹn với công tử Vệ gia của Thượng Thư phủ sao?”
Giang Vọng Tân sững lại. Cuộc hẹn này có lẽ mới được định gần đây, nhưng cậu đã trải qua một kiếp sinh tử, những chuyện nhỏ nhặt thế này sớm đã không còn nhớ rõ.
Nhưng nhắc đến công tử Vệ gia, cậu bỗng dưng nhớ ra người kia—
Thi Vô Miên.
-
Giang Vọng Tân và Thi Vô Miên có thể nói là hận không gặp nhau sớm hơn. Tại hội Bách Hoa, nơi các học sĩ lấy thơ để kết giao, hai người nhất kiến như cố, từ đó trở thành tri kỷ. Giang Vọng Tân cho rằng Thi Vô Miên là người hiểu mình nhất, nhưng chung quy đó chỉ là suy nghĩ của riêng cậu mà thôi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT