Khi Giang Vọng Tân tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, không thấy bóng dáng huynh trưởng đâu.

Mãi đến lúc này, cậu mới chậm chạp nhận ra bản thân vừa tỉnh giấc đã vô thức tìm người. Hành động này có chút khó hiểu—rõ ràng huynh trưởng vốn không ở chỗ cậu, hôm qua chỉ là vì chiếu cố cậu mà thôi.

Nghĩ đến đây, cậu vội vàng thu lại cảm xúc, đứng dậy chỉnh trang lại vạt áo rồi đẩy cửa bước ra ngoài. Ngay khoảnh khắc ấy, cậu chợt khựng lại trong sân, ánh mắt sững sờ trong giây lát, rồi ngay sau đó, trên khuôn mặt nở rộ một nụ cười rạng rỡ.

"Ca!"

Trên ghế đá trong sân, người kia ngồi thẳng lưng, dáng vẻ đĩnh bạt. Bóng lưng hắn vững chãi, động tác pha trà tự nhiên như nước chảy mây trôi. Sương trà mỏng manh lan tỏa, trong không khí thoang thoảng hương trà thanh nhã pha chút ấm ấp của hơi nước.

"Tỉnh rồi?" Giang Nam Tiêu quay đầu, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh đứng ở cửa.

Giang Vọng Tân cong mắt, bước nhanh vài bước đến trước mặt hắn rồi ngồi xuống. Trong đôi mắt trong veo như nước ngập tràn ý cười, mà khi nhìn người đối diện, đáy mắt cậu phản chiếu toàn bộ hình bóng của Giang Nam Tiêu, như thể ngoài huynh  ra, chẳng còn gì đáng để bận tâm.

Thiếu niên khẽ cất giọng, âm thanh mềm nhẹ, như sợ rằng tất cả trước mắt chỉ là ảo giác mong manh.

"Ca, ngươi vẫn còn ở đây."

Giang Nam Tiêu nhìn vào đôi mắt lấp lánh ấy, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn hơi mím môi, chậm rãi đáp:

"Ta không ở đây thì còn có thể đi đâu?"

Giang Vọng Tân nghe vậy liền bật cười, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo Giang Nam Tiêu. Cậu chợt nghĩ, sống lại một đời, cậu dường như còn ỷ lại huynh trưởng hơn cả tưởng tượng của mình.

Giang Nam Tiêu khẽ cụp mắt, tiếp tục pha trà.

Giang Vọng Tân chống cằm lên bàn đá, lặng lẽ quan sát từng động tác của hắn, không lên tiếng, cả người như chìm vào sự tĩnh lặng. Một người pha trà, một người thưởng trà.

Hương trà lan tỏa khắp bốn phía, không gian yên lặng lạ thường, như thể thời gian cũng trôi chậm lại. Một lát sau, một chén trà được đưa đến trước mặt. Ánh mắt cậu càng thêm sáng ngời, nhìn Giang Nam Tiêu cười cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi tán thưởng:

“Ngon lắm.”

Giang Nam Tiêu khẽ cười, nhắc nhở:

“Chỉ được một chén thôi.”

Bởi vì thể chất yếu nhược, dù là trà, Giang Vọng Tân cũng chỉ có thể uống loại có tính ôn hòa, không thể uống nhiều. Thế nhưng, cậu chẳng hề cảm thấy thất vọng vì lời nhắc nhở này, ngược lại, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

“Đều nghe ca hết.” Cậu cười đáp.

Ngón tay Giang Nam Tiêu siết nhẹ quanh chén trà, như thể đang suy tư điều gì, rồi cũng chỉ nhấp một ngụm rồi đặt chén xuống. Ánh nắng và bóng râm đan xen trên người hai huynh đệ, lay động theo tán cây.

Trong giọng nói của Giang Vọng Tân tràn đầy tín nhiệm, như thể chỉ cần Giang Nam Tiêu nói, cậu liền không chút do dự mà nghe theo. Sống lại một đời, điều cậu mong chờ nhất chính là được ở bên huynh trưởng. Giờ đây, cậu tuy không đến mức nghe lời răm rắp, nhưng lại rất thân thiết, thậm chí sẵn lòng mở lòng với đối phương.

Không biết từ khi nào, mối quan hệ giữa hai người đã trở nên gắn kết hơn kể từ sau lần ôm nhau tại Ôn Tinh Lâu.

Đang suy nghĩ, Giang Vọng Tân chợt nghe thấy Giang Nam Tiêu lên tiếng hỏi:

“Tối nay có thể tự mình ngủ không?”

Cậu thoáng sững lại, rồi nhẹ giọng đáp:

“Có thể.”

Nói xong, cậu nhìn Giang Nam Tiêu gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể có thứ gì đó đột ngột chìm xuống, khiến tâm trạng bất giác trùng xuống một chút.

Giang Vọng Tân nhanh chóng thu liễm cảm xúc. Cậu không phải người yếu đuối cần người khác nuông chiều, cũng không cần sự bảo bọc thái quá nào. Nếu xét cho cùng thì những chuyện mà cậu từng phải chịu còn tàn khốc hơn.

Giang Nam Tiêu nói: “Ta sẽ bảo người dọn dẹp sương phòng bên cạnh cho ngươi.”

Giang Vọng Tân hơi nhướn mi, trong ánh mắt hiện lên một tia do dự không chắc chắn.

Ngay sau đó, Giang Nam Tiêu lại bổ sung: “Ban đêm có việc thì gọi ta.”

Giang Vọng Tân lập tức nở nụ cười: “Được!”

Phòng bên cạnh vốn để trống, ngày trước Giang Nam Tiêu vì không yên tâm nên đã ở đó một đêm. Hôm nay, hắn lại sai người đến dọn dẹp sạch sẽ, rõ ràng là có ý định ở lại Mính Hạnh Cư lâu dài. Triệu Nhân dẫn người đến thu dọn, trên mặt không giấu nổi nét cười.

Huynh đệ thì phải ở chung một chỗ mới đúng, hiện giờ chính là thời điểm thích hợp.

Trong khi đó, Yến Lai lại có chút phức tạp. Tuy nó cũng vui vì thế tử và đại công tử thân thiết hơn, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc nó không còn dám tùy tiện làm càn ở Mính Hạnh Cư nữa.

Thế tử có thể dung túng nó, nhưng đại công tử thì tuyệt đối không.

Vẻ mặt Yến Lai đầy rối rắm, nhưng sau khi nghe thấy ngày mai sẽ được ra ngoài đạp thanh*, nó lập tức vui mừng ra mặt, hưng phấn đến mức hận không thể lập tức sang ngày mai.

(*Đạp thanh: Hoạt động dạo chơi ngoài trời vào tiết Thanh Minh.)

Triệu Nhân chỉ huy người hầu làm việc theo thói quen dựng tai nghe ngóng mọi chuyện của tiểu thế tử. Nghe thấy lời này, ông liền bước đến gần Giang Vọng Tân, hỏi:

“Tiểu thế tử ngày mai muốn đi đạp thanh?”

Ông có chút lo lắng, dù sao hôm nay mới ra ngoài một chuyến mà Giang Vọng Tân đã phát bệnh. Yến Lai lập tức căng thẳng nhìn về phía Giang Vọng Tân, sợ thế tử vì lời của Triệu quản sự mà đổi ý.

Giang Vọng Tân nhẹ nhàng gật đầu, nói:

“Huynh trưởng dẫn ta đi.”

Hiện tại, Giang Nam Tiêu đang trở về Bích Nhạc Hiên thu dọn đồ đạc để chuyển đến đây, không có mặt ở Mính Hạnh Cư.

__

Note: Chương cuối trong ngày tặng các babe, good night!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play