Triệu Nhân bước vào, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được sự lo lắng:
"Tiểu thế tử, cảm thấy thế nào rồi? Yến Lai nói ngài lại phát bệnh."
Sau khi hồi phủ, Yến Lai không đi theo Giang Nam Tiêu mà lập tức chạy thẳng đến tìm chỗ y sư.
Trên đường, nó tình cờ gặp Triệu Nhân. Nhìn thấy bộ dáng Yến Lai nước mắt nước mũi tèm lem, sắc mặt hoảng hốt, Triệu Nhân vội vàng giữ nó lại hỏi rõ sự tình. Lúc này mới biết Giang Vọng Tân vừa từ Hương Sơn trở về đã phát bệnh, lập tức cùng Yến Lai đưa y sư tới đây.
Yến Lai lẽo đẽo theo sau Triệu Nhân và y sư vào phòng, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Giang Vọng Tân nhìn nó, khẽ mỉm cười trấn an. Ai ngờ nụ cười này càng khiến Yến Lai thêm tủi thân, nước mắt suýt nữa lại trào ra. Nó vội vàng cúi đầu, mặt đỏ bừng, rồi lặng lẽ lùi về phía cửa, không dám đứng gần thêm.
Giang Vọng Tân không nhịn được bật cười, nhẹ giọng nói:
"Ta không sao, các ngươi đừng lo lắng."
Dứt lời, cậu đưa tay rót cho mình một chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, khóe môi khẽ cong:
"Huynh trưởng đã cho ta uống thuốc, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi."
Triệu Nhân thoáng trầm ngâm. Hôm nay đại công tử trở về sớm hơn thường lệ. Nếu là trước kia, mỗi lần lên triều hoặc xử lý công vụ, hắn thường đến tối mới trở về. Nhưng điều này cũng không quan trọng, chỉ cần huynh đệ hòa thuận là tốt. Gật đầu hài lòng, Triệu Nhân liền tiễn y sư trở về, sau đó rời đi chuẩn bị bữa trưa cho hai người.
Huynh đệ cùng nhau dùng bữa, Giang Nam Tiêu đợi đến khi Giang Vọng Tân ngủ trưa rồi mới rời phủ đi xử lý công chuyện.
-
Tại quán trà đối diện Hầu phủ, lúc này cửa sổ gian nhã phòng ở trên lầu hai đang mở.
Người qua đường có thể dễ dàng trông thấy một thanh niên vận hoa phục màu đỏ tía, áo ngoài khoác hờ, lười nhác dựa vào trường kỷ. Cử chỉ phóng túng, phong thái ăn chơi trác táng toát lên không chút che giấu.
Trước mặt hắn, một nữ tử dáng người uyển chuyển đang đứng hầu. Khuôn mặt nàng ta xinh đẹp rực rỡ, ngón tay thon dài tinh tế nâng một quả nho, chậm rãi đưa đến bên miệng thanh niên nọ. Hắn không vội tiếp nhận mà chỉ nhẹ nâng quạt xếp, dùng đầu quạt khẽ nâng cằm nàng lên, khóe môi nở một nụ cười ám muội, sau đó mới cúi xuống, tao nhã cắn lấy quả nho kia.
Lúc này, chưởng quầy dẫn một người tiến vào. Vừa trông thấy trên bàn bày la liệt rượu ngon trứ danh của Khai Phong, mặt mày ông ta liền rạng rỡ, nhanh chóng khép cửa lui ra ngoài, không quên mang theo một nụ cười mãn nguyện.
Cánh cửa vừa khép lại, vẻ cà lơ phất phơ trên mặt thanh niên kia lập tức biến mất. Hắn ngồi thẳng người dậy, còn nữ tử thì lộ ra vẻ chán ghét, nâng tay lau cằm vừa bị chạm vào. Sau đó, cả hai cùng nhìn về phía người vừa được chường quầy dẫn vào.
Người này vận huyền y, khí độ uy nghiêm, ánh mắt sắc lạnh.
Thanh niên ăn chơi trác táng kia không chút chần chừ, bước đến bên tường, sờ vào một chỗ lõm sau bình phong. Ngay lập tức, bức tường đá trước mặt từ từ dịch chuyển sang hai bên, để lộ một lối đi tối tăm, ngoằn ngoèo ẩn sâu ở bên trong.
Càng tiến vào trong, mùi máu tanh càng nồng nặc. Dường như nơi đây là một địa lao dùng để giam giữ và tra khảo tù nhân.
"Hắn vẫn chưa chịu khai." Giọng nữ tử vang lên, mang theo vài phần hờ hững.
Một lát sau, giữa không gian lạnh lẽo vọng lên một âm thanh trầm thấp, mang theo sự tàn nhẫn lạnh như băng, tựa như cơn gió buốt thổi qua ngày đông giá rét:
"Vậy thì không còn tác dụng gì nữa. Giết đi."
Trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn trên tường, người vận huyền y dần lộ rõ dung mạo. Đường nét khuôn mặt sắc lạnh, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt tràn ngập khí thế ngạo nghễ.
Người này chính là Giang Nam Tiêu.
So với khi đối diện Giang Vọng Tân, dáng vẻ của Giang Nam Tiêu trước mặt kẻ khác lại hoàn toàn khác biệt.
Người trước mắt mang thần sắc lãnh đạm, dung mạo tuấn mỹ nhưng lạnh lùng tựa thần tiên nơi cửu thiên, không chút hỉ nộ. Thế nhưng, nơi chân mày lại ẩn hiện vài phần âm trầm, thoáng chốc như nhuốm sắc đỏ của Tu La chốn địa ngục.
"Tuân lệnh, chủ tử."
Sau khi đích thân xuống địa lao một chuyến, Giang Nam Tiêu rời khỏi quán trà.
"Chủ tử đi rồi sao? Hôm nay không đi giám sát chấm thi ư?" Ổ Ngạn phe phẩy quạt xếp trong tay, dáng vẻ lại trở về với bộ dạng bất cần đời. Hắn khoanh tay trước ngực, chậm rãi cất giọng, toát lên phong thái của kẻ nhàn rỗi không lo chuyện thiên hạ.
Văn Sầm hờ hững liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chuyện của chủ tử, ngươi bớt lo thì hơn."
Ổ Ngạn nhún vai, vẻ mặt cợt nhả: "Ta nào dám? Ngươi chớ có ăn nói bừa bãi."
Sau đó, hắn cười khẽ: "Dù sao chuyện hôm qua chủ tử cũng đã xử lý đâu vào đấy rồi... Tính ra thì cũng không còn gì đáng lo. Đi nào, uống rượu thôi." Hắn khoát tay nghênh ngang bước ra ngoài.
-
Giang Nam Tiêu trở lại Hầu phủ, lúc này Giang Vọng Tân vẫn chưa tỉnh.
Trong viện, đám nha hoàn và gia nô lặng lẽ canh giữ bên ngoài, vừa thấy đại công tử bước vào phòng tiểu thế tử, ai nấy đều nhanh chóng cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tự làm việc của mình, không dám thở mạnh.
Bầu trời bên ngoài chưa hoàn toàn tối hẳn. Vì Giang Vọng Tân cần nghỉ ngơi, rèm giường đã được buông xuống. Giang Nam Tiêu tiến lại gần, qua khe hở của rèm giường, hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc thân hình nhỏ bé đang nằm trên giường.
Người trên giường hơi thở mỏng manh, ngắn mà yếu ớt, tựa như chỉ cần một bàn tay là có thể bóp nát.
Giang Nam Tiêu khẽ siết ngón út, vươn tay vén một góc rèm giường.
Thiếu niên say ngủ, gương mặt an tĩnh mà nhu hòa. Hai gò má phớt hồng, đôi môi đầy đặn khẽ mím lại, trông vô hại đến cực cùng. Không lâu trước đây, cậu vẫn còn qua lại cùng Thất hoàng tử Lận Diễm, vậy mà giờ đây lại như muốn rúc hoàn toàn vào người hắn.
Giang Nam Tiêu cúi mắt.
Thiếu niên có một đôi mắt đào hoa sáng như sao trời, lúc này đang khép hờ. Hắn có thể tưởng tượng được khi cậu cười, mi mắt sẽ cong cong, như thể toàn tâm toàn ý chỉ hướng về một người. Giọng nói khi ấy hẳn cũng rất trong trẻo.
Trong ký ức, hắn từng nghe thiếu niên ấy gọi mình "Ca", giọng điệu ngoan ngoãn, còn có chút làm nũng đầy ỷ lại khi than rằng bản thân khó chịu.
Nếu Giang Vọng Tân như vậy...
Giang Nam Tiêu lặng lẽ nhìn thiếu niên say ngủ.
Hắn có nên tin tưởng hay không?
Tựa hồ bị nhìn chằm chằm quá lâu, người trên giường khẽ động đậy, như thể trong mơ cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình, lông mi khẽ run. Giang Nam Tiêu nhẹ nhàng thu tay về, khớp ngón tay khẽ co lại. Rèm giường lay động ít chút, rồi chậm rãi khép lại.
Nhưng ngay lúc ấy, một thanh âm cực khẽ, như tiếng mơ ngủ mơ hồ vang lên từ trong giường.
"Ca..."
Bàn tay Giang Nam Tiêu dừng giữa không trung.
Hắn lại liếc mắt nhìn vào trong. Giang Vọng Tân vẫn ngủ an ổn, không hề tỉnh lại. Cậu là vô thức nói mê, giống như lần trước.
Ngay sau đó, lại một tiếng nữa cất lên.
"Huynh trưởng..."
Cổ họng Giang Nam Tiêu khẽ động.
Không thể phủ nhận, hắn không thể nghi ngờ Giang Vọng Tân.
Dù sao, đây là đệ đệ của hắn.
Sau một thoáng trầm mặc, trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng mà trịnh trọng.
" Huynh trưởng ở đây."