Giọng nói của Giang Nam Tiêu như một dòng suối mát lành len lỏi vào tai Giang Vọng Tân, nhẹ nhàng mà ôn hòa:

"Ừ."

Bất chợt, một cảm giác quyến luyến sâu sắc bất chợt dâng trào trong lòng Giang Vọng Tân. Cậu khẽ mở mắt, đập vào tầm nhìn là bờ ngực vững chãi của đối phương, hơi thở trầm ổn tỏa ra nhàn nhạt hương gỗ đàn hương quen thuộc. Không kìm được, cậu lại khẽ gọi:

"Ca."

"Ừ."

Lại một lần nữa được đáp lại, sự lạnh lẽo đang bao trùm trong lòng cậu như được xua tan phần nào. Như một đứa trẻ vô thức tìm kiếm sự an ủi, Giang Vọng Tân nhẹ nhàng vùi đầu vào trong lòng Giang Nam Tiêu, giọng nói cũng theo đó mà trở nên nhỏ nhẹ, tựa như tiếng thì thầm giữa cơn gió thoảng:

"Ngực khó chịu quá, Ca..."

Vừa dứt lời, lòng cậu bỗng dâng lên một tia xấu hổ. Cậu đã không còn là một đứa trẻ, vậy mà vẫn có thể nói ra những lời yếu mềm đến thế...

Giang Nam Tiêu không nói gì, chỉ ôm cậu chặt hơn, cánh tay siết lại mang theo hơi ấm vững vàng. Hắn bế Giang Vọng Tân xuống xe ngựa, sải bước tiến vào trong phủ. Nghe thấy lời than nhẹ kia, bước chân hắn hơi nhanh hơn, nhưng vẫn trầm ổn và mạnh mẽ, tựa như một lời đảm bảo vững chắc. Giọng nói trầm thấp vang lên, như một sự khẳng định tuyệt đối:

"Ca ca đưa ngươi về nhà, sẽ không còn khó chịu nữa."

Lời hứa ấy, giống như một bức tường thành kiên cố bao bọc lấy Giang Vọng Tân giữa cơn gió lạnh lẽo.

Tai cậu khẽ nóng lên, môi hơi mím lại, rồi khe khẽ đáp:

"Dạ"

Giang Nam Tiêu cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy vành tai cậu nhuộm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, khóe môi vốn luôn mím chặt khẽ buông lỏng, nhẹ nhàng cong lên gần như không dễ phát hiện.

Sau khi mang người vào nhà, Giang Nam Tiêu liền từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ màu xanh biếc. Giang Vọng Tân nghiêng người tựa vào thành giường, liếc mắt nhìn rồi lẩm bẩm:

“Y sư điều chế thuốc viên thật nhanh.”

Hôm qua, Triệu thúc cũng mang tới một bình thuốc tương tự, đặt trong một chiếc lọ nhỏ giống hệt thế này. Đến tối mới đưa đến tay cậu, cẩn thận đặt trong ngăn tủ bí mật đầu giường.

Không ngờ chỉ trong một đêm đã có thêm một bình mới. Là thức đêm chế ra sao?

Ánh mắt cậu lặng lẽ lướt qua bên hông Giang Nam Tiêu—huynh trưởng lại luôn mang theo bên người. Cảm nhận được ánh nhìn của cậu, động tác lấy thuốc của Giang Nam Tiêu khẽ khựng lại. Hắn ít khi chủ động làm điều này, nhưng lần này lại rút ra một viên thuốc, đưa tới trước mặt Giang Vọng Tân:

“Để ta đi lấy nước.”

Giang Vọng Tân nhận lấy viên thuốc, nhìn Giang Nam Tiêu đi đến bàn rót nước. Trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm xúc phức tạp. Hai ngày nay… dường như luôn là huynh trưởng chăm sóc cậu.

“Hôm nay sớm như vậy đã xong việc rồi sao, Ca..?” Cậu nhận lấy chén nước từ tay Giang Nam Tiêu, nhấp một ngụm, nhẹ giọng hỏi.

“Hôm nay không có việc gì.”

Giang Vọng Tân lặng lẽ uống hết chén nước, chưa kịp đặt xuống thì một chiếc khăn tay sạch sẽ đã được đưa đến trước mặt. Cậu nhận lấy, nhẹ nhàng lau khóe miệng, cuối cùng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Cảm ơn ca.”

Giang Nam Tiêu không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt chén nước xuống bàn. Đầu ngón tay hắn lướt nhẹ qua mép bàn, tựa như vô tình mà chậm rãi hỏi:

“Hôm nay ngươi đã đi đâu?”

Vừa trở về liền phát bệnh, gần đây tình trạng này dường như xảy ra quá thường xuyên. Trước kia, vì quan hệ giữa hai huynh đệ vốn không quá thân cận, hắn cũng không chú ý nhiều. Nhưng giờ đây, Giang Nam Tiêu đã phát hiện có điều gì đó không ổn.

Trước đây, dù Giang Vọng Tân thân thể ốm yếu, nhưng cũng không đến mức ba ngày hai lần phát bệnh như hiện tại. Nhất định phải có một nguyên nhân nào khác.

Giang Nam Tiêu không khỏi nhớ lại lời của thái y lần trước—ưu tư quá độ.

Ánh mắt Giang Vọng Tân khẽ lóe lên, sau đó bình thản đáp:

“Đi Hương Sơn, ngắm cảnh.”

Kiếp trước cậu từng lăn lội trên quan trường, nên đã sớm thành thạo việc che giấu cảm xúc của chính mình. Giang Nam Tiêu không nhanh không chậm lên tiếng:

“Vậy có vui không?”

Giang Vọng Tân suy nghĩ một chút, rồi thành thật đáp:

“Không vui.”

Giang Nam Tiêu hơi nhướn mày, không hỏi thêm mà chỉ nói:

“Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Giang Vọng Tân cảm nhận một chút, rồi khẽ gật đầu:

“Đỡ hơn nhiều.”

Sau khi ngực gần hết khó chịu và uống thuốc xong, tâm trạng cậu vốn rối ren trên xe ngựa cũng dần trở nên minh mẫn. Bờ môi trước đó còn tái nhợt giờ đã được nước làm dịu, ửng hồng lên một chút. Giang Nam Tiêu lặng lẽ thu hồi ánh mắt từ đôi môi hơi ửng đỏ kia, thấy sắc mặt cậu đã khôi phục đôi chút, lúc này mới hỏi:

“Ngày mai trời đẹp, nếu thân thể khá hơn, có muốn ra ngoài dạo xuân không?”

Lẽ ra hôm nay đã có thể đi, nhưng vừa rồi Giang Vọng Tân vừa mới phát bệnh, nên Giang Nam Tiêu không nói đến. Giang Vọng Tân bỗng dưng nhìn về phía huynh trưởng, sau khi hiểu được hàm ý trong lời nói của hắn, một lúc sau mới nói:

“Ca… Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Giang Nam Tiêu liếc nhìn cậu, thấy ánh mắt đệ đệ dần dần mong chờ, khẽ cười:

“Bằng không thì sao? Để ngươi một mình ra ngoài, ngay cả thuốc cũng không mang theo?”

Giang Vọng Tân bị nói đến á khẩu, nhưng khi nghĩ đến chuyện Giang Nam Tiêu luôn mang theo thuốc của cậu bên người, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ, không nhịn được mà cười thành tiếng:

“Nhưng không phải là có ca rồi sao?”

Giang Nam Tiêu khựng lại một chút, quay đầu thấp giọng đáp:

“Ừ.”

Triệu Nhân dẫn y sư bước vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy đại công tử khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc, ông còn tưởng mình hoa mắt. Nhưng khi nhìn về phía sau, liền thấy tiểu thế tử cũng đang cười tươi như một đóa hoa. Không biết hai huynh đệ đã nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play