Yến Lai cắn cắn ngón tay, luôn cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kỳ lạ. Nó lặng lẽ nuốt câu "vừa mới đến" vào bụng, rồi nhanh chóng đi theo sát phía sau Giang Vọng Tân, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước đến bậc thang, họ liền bị ngăn lại.
"Giang Nhị Tân!"
Giọng Thẩm Khuynh Dã trầm xuống, hàng lông mày nhíu chặt, âm lượng cũng cao hơn vài phần.
Giang Vọng Tân đứng trên bậc thang cao hơn một chút, cuối cùng cũng liếc nhìn hắn. Dưới ánh mắt ấy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Khuynh Dã vẫn còn vương nét non nớt, nhưng khí chất đã dần lộ vẻ cương nghị. Dù cách một khoảng, hắn vẫn dựa vào lợi thế chiều cao mà có thể nhìn thẳng vào mắt Giang Vọng Tân.
Hai người đối diện, nhưng Thẩm Khuynh Dã lại là người đầu tiên bại trận. Chỉ cần một ánh mắt thoáng lướt qua của Giang Vọng Tân, hắn đã không tự chủ được mà cúi đầu, giọng nói khi mở miệng cũng có chút gượng gạo, ấp úng hỏi:
"Nhị Tân, nghe nói hôm trước ngươi phát bệnh, bây giờ cảm thấy thế nào? Ta vốn định đến thăm ngươi từ hôm qua, nhưng ngươi không gặp ta..."
Giang Vọng Tân hơi nghiêng mặt sang một bên, cậu biết mình có thể đang hơi quá đáng mà trách nhầm người, dù sao Thẩm Khuynh Dã bây giờ chưa làm gì cả. Nhưng dù gọi là trốn tránh hay gì đi nữa, nếu không thể bình tĩnh được, vậy thì chỉ có thể dứt khoát rời đi.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn trải nghiệm lại cảm giác bị người khác chi phối cảm xúc.
"Về sau ngươi không cần tìm ta nữa."
Giọng Giang Vọng Tân nhàn nhạt, không chút gợn sóng.
Thẩm Khuynh Dã thoáng chững lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không thể tin nổi:
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Không trả lời, Giang Vọng Tân lách qua hắn, bước chân hơi vội vã. Phía sau, giọng nói của Thẩm Khuynh Dã vang lên, mang theo một tia bất an không cách nào che giấu
"Giang Vọng Tân!"
Phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của Thẩm Khuynh Dã. Bàn tay giấu trong áo của Giang Vọng Tân vô thức siết chặt lại, bước chân càng lúc càng nhanh hơn. Yến Lai vội vã đuổi theo, môi mím chặt, dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng vẫn không dám mở miệng nói một lời nào.
Thẩm Khuynh Dã không đuổi theo.
Hắn cảm thấy hôm nay Giang Vọng Tân quả thực quá kỳ lạ, cứ như đã biến thành một người hoàn toàn khác. Câu nói kia của đối phương vẫn không ngừng vang vọng trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, vẫn còn ong ong.
Hương thơm của hoa đào trên núi len lỏi vào mũi, nhưng Thẩm Khuynh Dã lại chỉ cảm thấy khó ngửi vô cùng, thậm chí có chút buồn nôn.
Giang Nhị Tân đang phát điên cái gì vậy?!
Tốt lắm! Về sau hắn không bao giờ đặt chân đến chỗ này nữa!
Mãi đến khi đoàn người rời đi được một lúc lâu, Thẩm Khuynh Dã mới chậm rãi xuống núi. Xe ngựa của hầu phủ đã không còn ở đó. Hắn cũng không định đi tìm người. Hắn phải đợi Giang Vọng Tân tự mình suy nghĩ thông suốt rồi đến tìm hắn xin lỗi!
-
Cũng giống như lúc đến, Giang Vọng Tân tựa người vào vách xe, đôi mắt hơi khép, lòng một mảnh tĩnh lặng. dưới sự tĩnh lặng đó là nỗi chua xót chỉ mình hắn biết. Lần này, chính cậu là người cắt đứt.
Từ nay về sau…
Không bao giờ muốn gặp lại nữa.
Yến Lai co người lại, cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình, sợ quấy rầy thế tử. Nhưng… thế tử trông thật khổ sở. Bộ dạng này của thế tử, Yến Lai đã từng thấy một lần vào hôm qua. Cái cảm giác cô độc không thể xua tan ấy lại một lần nữa bao phủ lấy cậu, như thể dựng nên một bức tường vô hình, ngăn cách tất cả mọi người bên ngoài. Nhìn thấy vậy, lòng Yến Lai cũng đau nhói theo.
Xe ngựa dừng lại, nó cẩn thận lên tiếng: “Thế tử, chúng ta về phủ rồi.”
Giang Vọng Tân vẫn nhắm mắt như cũ, trong ngực khó chịu vô cùng, có lẽ vì những ký ức kia quá nặng nề, đè nén đến mức khiến cậu cảm thấy khó thở.
“Thế tử?”
Yến Lai gọi mấy tiếng mà không thấy hồi đáp, vội vàng ghé sát lại. Dưới ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe rèm, nó nhìn thấy gương mặt thế tử tái nhợt không chút huyết sắc, lòng bỗng chốc hoảng loạn.
“Thế tử! Thế tử!”
Giang Vọng Tân bị tiếng gọi lo lắng của Yến Lai đánh thức, nhưng cậu không mở mắt, chỉ thấp giọng nói:
“Để ta nghỉ một lát…”
Nước mắt Yến Lai như hạt châu, rơi lã chã. Cảm giác hơi thở của thế tử mỏng manh đến mức như sắp vỡ vụn, nó cuống quýt xoay người, định chạy đi tìm người giúp đỡ.
Lúc này, màn xe chợt bị xốc lên, ánh sáng rực rỡ lập tức tràn vào, chiếu sáng toàn bộ khoang xe. Giang Vọng Tân hơi nhíu mày, chóp mũi dường như thoáng ngửi được một mùi hương rất đỗi quen thuộc. Bên tai cậu văng vẳng tiếng Yến Lai lắp bắp, giọng nghẹn ngào:
“Đại… Đại công tử, thế tử … thế tử …”
Là huynh trưởng.
Hàng mi dài của Giang Vọng Tân khẽ run rẩy, cậu còn chưa kịp mở mắt thì đã cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, rơi vào một vòng tay quen thuộc. Cảm giác an toàn lập tức bao trùm lấy cậu, khiến cậu vô thức thả lỏng đi vài phần.
Giọng nói khàn khàn vô thức bật ra từ môi cậu:
“Ca…”