Hồng Ngạc cũng chẳng tức giận, chỉ ý vị thâm trường mà nhìn bà ta, sau đó ghé sát tai thì thầm: “Sâu trong phủ đệ, người đông miệng lắm. Biết quá nhiều, không phải lúc nào cũng là chuyện tốt đâu.”
Tim Vương quản sự bỗng chốc khựng lại, giọng run rẩy: “Ngươi có ý gì?”
Hồng Ngạc lùi lại một bước, nở nụ cười thanh nhã mà ôn hòa: “Ngọc di nương mất rồi, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư đau lòng không thôi. Tiểu thư nhà ta thấy vậy, cũng không đành lòng. Nhưng dù sao tỷ muội có thân thiết đến đâu cũng chẳng thể sánh bằng tình mẫu tử. Ngọc di nương cứ thế ra đi, ngay cả một câu trăn trối cũng chẳng để lại. Hai vị tiểu thư muốn tưởng niệm sinh mẫu, cũng đành mờ mịt không biết phải làm sao.”
Nàng ấy ngừng lại, sau đó chậm rãi nói tiếp: “Vương quản sự là người có tài, chẳng lẽ lại cam tâm cả đời bị giam ở hoán y phòng này?”
Vương quản sự nheo mắt, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường: “Ngũ tiểu thư hiện tại chính nàng ta còn đang tứ bề thọ địch, làm sao có chốn dung thân?”
Hồng Ngạc xoay người kéo Lục Diên đi, giọng nói nhỏ đến mức chỉ ba người bọn họ nghe được: “Vương quản sự đã biết Đại phu nhân và Nhị phu nhân hiện tại cùng nắm giữ trung khố, lấy trí tuệ của bà, hẳn cũng nhìn ra được những điều ẩn giấu bên trong. Tiểu thư nhà ta xưa nay luôn trọng người tài. Nếu một ngày nào đó bà nghĩ thông suốt, tiểu thư nhất định hoan nghênh.”
“Lục Diên ta sẽ đưa đi, tiểu thư vẫn còn chờ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT