Edit: Jαdἕ ֍֍
∞∞∞∞
Náo nhiệt kết thúc, những người đã xem đủ cũng tản đi tứ tán, mặc dù tò mò không biết người trong xe ngựa trông như thế nào, nhưng nghĩ đến Vệ thủ phụ đè nặng trên đỉnh đầu, nên hầu như không ai dám lên tiếng.
Trần Tiểu Đao rất vui vẻ trong lòng, tiếp tục đánh xe ngựa.
Xe ngựa rung lắc, Lục Thanh Tắc ngủ không an ổn, nhanh chóng tỉnh lại từ trong xóc nảy, xoa xoa huyệt thái dương, mờ mịt hỏi: “Người hồi nãy đâu rồi?”
“Bị công tử chọc giận nên đi rồi!”
Lục Thanh Tắc: “?”
Hắn đã làm gì?
Trần Tiểu Đao sợ Lục Thanh Tắc lại ngủ, liền bắt đầu tán gẫu với hắn: “Công tử, lúc nãy ta nhìn thấy một gương mặt rất quen.”
Lục Thanh Tắc: “Hửm?”
“Khi ta đi Thiện Nhân Đường lấy thuốc cho ngài đã gặp qua người nọ vài lần, nghe nói họ Phạm, Trương đại phu bốc thuốc nói, người nọ đã nợ rất nhiều bạc, không ngờ cũng là một người làm quan a, làm quan cũng nghèo như vậy sao?”
Hoàng đế khai quốc của Đại Tề xuất thân trong một gia đình bình dân. Sau khi lên ngôi Hoàng đế, ông sống cũng rất khó khăn. Tục ngữ có câu, thà một người chịu khổ còn hơn nhiều người chịu khổ, cho nên bổng lộc của triều thần cũng không cao, nhất là tiểu quan lại cấp thấp. Nếu không tham ô, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống.
Điều này cũng khiến cho các tham quan ngày càng giống như châu chấu vô tận. Trong nguyên tác, Ninh Quyện đã tốn rất nhiều công sức để chỉnh đốn Đại Tề gần như bị khoét rỗng.
Cũng vừa đúng lúc về tới Lục phủ, Trần Tiểu Đao vén mành xe ngựa lên, vội vàng phủ thêm áo choàng cho Lục Thanh Tắc, cẩn thận đỡ hắn xuống xe, tiếp tục huyên thuyên: “Trương đại phu nói, mẫu thân của Phạm đại nhân kia hình như là nhiễm bệnh gì đó, mỗi ngày đều phải uống thuốc, vì muốn có được thuốc, lần trước người nọ còn quỳ gối với Trương đại phu nữa, chậc chậc, đứa con hiếu thảo a……”
Lục Thanh Tắc dừng lại, chậm rãi quay đầu: “Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa?”
Trần Tiểu Đao gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ, nhưng mà nó vẫn ngoan ngoãn nói lại một lần nữa.
Lục Thanh Tắc trầm ngâm rồi cười: “Không ngờ lại giải quyết theo cách này... Tiểu Đao, lần này cảm ơn ngươi nhiều lắm.”
Ánh mắt Trần Tiểu Đao đột nhiên sáng ngời, đôi mắt tròn xoe hơi mở to.
Công tử cười rộ lên thật đúng là đẹp a, khi quay lại và mỉm cười…… Nhan sắc không cần trang điểm a!
Đầu xuân thời tiết lạnh lẽo, Lục Thanh Tắc sợ lạnh, liền quấn chặt áo choàng, đi vào đại môn Lục phủ, thấp giọng nói: " Ngươi phái người đến Thiện Nhân Đường theo dõi sát sao, nếu thấy vị Phạm đại nhân kia lại đến mua thuốc thì cho hắn ta một ít bạc." Nghĩ một lát, hắn sửa miệng: "Không được, cứ mua thảo dược hắn ta cần đưa cho hắn ta là được."
Trực tiếp đưa bạc thì có chút tùy tiện, khả năng cao là sẽ bị từ chối.
Trần Tiểu Đao chớp chớp mắt, biết Lục Thanh Tắc không phải chỉ đơn thuần là giúp đỡ, cũng thông minh không hỏi thêm: “Vâng, công tử.”
Giải quyết xong một vấn đề lớn, tâm tình Lục Thanh Tắc rất tốt, cố gắng lên tinh thần, ăn xong cơm tối, uống thuốc, sau đó dạy Trần Tiểu Đao nhận biết một số chữ.
Kết quả, đêm đó vui quá hóa buồn.
Có lẽ là vì một mình đi từ Càn Thanh cung đến cửa hoàng cung bị gió thổi trúng, Lục Thanh Tắc nằm một lát, đột nhiên cảm thấy cả người nóng lạnh, không bao lâu liền phát sốt, nôn mửa liên tục, mãi đến khi trời sáng mới yên ổn uống một chén thuốc, an tâm hôn mê, đầu óc lúc thì mơ hồ khi thì tỉnh táo.
Chờ đến khi có thể rời khỏi giường, thì đã là ba ngày sau.
Trần Tiểu Đao vừa đau lòng vừa lo lắng, không nhịn được lại chửi rủa đám cẩu thái giám kia nữa.
Lục Thanh Tắc không còn sức lực để nghĩ đến đám thái giám đó nữa, buồn bã nhìn về phía hoàng cung.
Ba ngày trước hắn đã nói gì với Ninh Quyện?
Sẽ đến dạy học đúng giờ.
Mặc dù chỉ lướt qua loa toàn truyện, nhưng điều mà tên bạo quân ghét nhất là gì? Đó là không giữ lời hứa.
Trong truyện, bạo quân có nói một câu “Dù chân có bị chặt đứt cũng phải bò đến trước mặt trẫm”.
Xong rồi xong rồi, thật vất vả mới kéo được chút quan hệ, sẽ không quay trở về ban đầu chứ?
Lục Thanh Tắc nhắm mắt, cố gắng bò dậy, yếu ớt nói: “Tiểu đao, đưa ta tiến cung.”
Trần Tiểu Đao không nhịn được nói: “Nhưng mà thân thể của công tử……”
Lục Thanh Tắc phất tay, tuy rằng giọng điệu ôn hòa, nhưng cũng không cho phép cự tuyệt: “Đi thôi.”
Trần Tiểu Đao há miệng, nhưng biết không thể khuyên can, tiếp tục khuyên can cũng chỉ lãng phí thời gian, cuối cùng nó đành miễn cưỡng đi chuẩn bị xe ngựa.
Trước khi Lục Thanh Tắc tỉnh lại, kỳ thực nó chỉ gặp Lục Thanh Tắc một hai lần, sau đó Lục Thanh Tắc bị đám thái giám bắt đi, trong mấy ngày sống chung này, nó dần dần hiểu rõ tính tình của Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc quả thực rất ôn hòa, cho dù trở nên cứng rắn thì cũng cứng rắn theo kiểu ôn hòa.
Điều này lại khiến người khác khó mà cự tuyệt được.
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía hoàng cung, Lục Thanh Tắc bọc một chiếc áo choàng dày, ngựa quen đường cũ đi đến Càn Thanh cung, vừa vào đã phát hiện không khí không đúng.
Có rất nhiều người quỳ ở cửa cung, nhìn qua đều là cung nhân hầu hạ trong Càn Thanh cung, Trường Thuận đi tới đi lui, trầm mặt nói: “Là tay chân của ai không sạch sẽ thì hãy khai ra ngay đi, ta có thể cầu xin Bệ hạ tha cho ngươi một mạng, nếu đợi đến khi ta điều tra…”
Lời nói của Trường Thuận mang theo đe dọa, đúng lúc ngừng nói, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Thanh Tắc, vội vàng đến chào hỏi: “Lục đại nhân cuối cùng đã đến, Bệ hạ đã chờ ngài nhiều ngày rồi.”
Lục Thanh Tắc nhìn một đám cung nhân run bần bật: “Có chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Trường Thuận đầy vẻ buồn bã như cha mẹ ch·ết: “Ai, đại nhân không biết đâu, Bệ hạ bị mất đồ, đang rất tức giận đó.”
Trong cung có không ít người ăn tr·ộm ăn c·ắp, đặc biệt là khi Sùng An Đế hoàn toàn không quan tâm đến triều chính và dung túng cho đám hoạn quan gây loạn, đó cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Tân đế đăng cơ, đám cung nhân này thấy Ninh Quyện còn nhỏ, ngày thường cũng rất lười biếng, hoàn toàn không đem tiểu Hoàng đế để vào mắt, ngay cả đồ của Càn Thanh cung mà cũng dám trộm.
Lục Thanh Tắc nhíu mày, nhớ lại.
Trong nguyên tác có nhắc, trong những năm tháng sống ở lãnh cung, vì có thể đổi lấy thức ăn và y phục, Tĩnh tần đã đem tất cả những thứ có thể đổi được đều đổi thành bạc, cuối cùng chỉ còn lại một cây trâm cài tóc.
Cây trâm cài tóc đó có ý nghĩa rất lớn với Ninh Quyện, nhưng nó đã bị mất.
Mặc dù chỉ là một cây trâm cài tóc, nhưng lại là niềm an ủi cuối cùng trong lòng bạo quân, mất đi trâm cài tóc, tức là chút ấm áp cuối cùng trong lòng y cũng không còn nữa, cho nên dù sau này có người trung thành đi theo y, cũng không còn ai có thể để cho y thổ lộ tâm tình.
Thì ra là bị mất lúc này.
-/-
Edit: Jαdἕ