Edit: Jade
--
“Công tử, cầu xin người, hãy mau tỉnh lại đi!”
Tiếng gọi lo lắng bên tai đánh thức Lục Thanh Tắc.
Ý thức của hắn lơ lơ lửng lửng, muốn mở mắt ra nhưng lại không được, tiếng gọi càng lúc càng lớn, thẳng cho đến khi trong đầu hắn ong ong một trận, linh hồn giống như đột nhiên trầm xuống, chiếm lấy cơ thể hắn.
Lục Thanh Tắc cố gắng mở mắt ra, trước mắt lại là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nước da hơi đen, ngũ quan thông minh, dễ mến, tuổi tác không lớn, đôi mắt hồng hồng giống như con thỏ.
Nhìn thấy Lục Thanh Tắc cuối cùng cũng mở mắt ra, đáy mắt thiếu niên tràn ngập vui sướng: “Ngài đã tỉnh! Thật tốt quá, thật tốt quá, ta còn tưởng rằng……”
Cổ họng thiếu niên nghẹn lại, hốc mắt tức khắc càng đỏ hơn.
Lục Thanh Tắc ngẩn người, bất động thanh sắc mà quét mắt nhìn hoàn cảnh trong phòng.
Đây là một căn phòng được bài trí theo phong cách cổ xưa, rất tao nhã, dưới thân là một chiếc giường Bạt Bộ, tuy vô cùng mềm mại, nhưng hiển nhiên không phải là nệm cao su mà dì nhỏ của hắn mang về từ Thái Lan.
Hắn muốn ngồi dậy để quan sát kỹ hơn, nhưng thân thể lại không có bao nhiêu sức lực, ngược lại bởi vì ý thức khôi phục, toàn thân đều đau nhức, xương cốt rã rời, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
Thiếu niên hít hít cái mũi đỏ bừng, nước mắt lăn dài từ hốc mắt: “Từ lúc được cứu ra khỏi ngục giam, ngài đã hôn mê bất tỉnh đến bây giờ. Suốt mấy ngày nay, ngày nào ta cũng đều canh giữ bên cạnh ngài, gọi ngài tỉnh dậy, đại phu nói nếu hôm nay ngài không tỉnh, thì sẽ…… Phi! Không thể nói lời đen đủi này.”
Lục Thanh Tắc cắn răng nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt mà liếc nhìn nó một cái.
Tuy rằng hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà vị tiểu công tử của nhà ngươi chỉ sợ là đã không còn.
Nếu không thì hắn cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này.
Thiếu niên vẫn còn đang vui sướng, đột nhiên vỗ vào đầu một cái: “Ta, ta vui quá, nên quên mất, công tử, ngài cảm thấy thế nào? Ta chạy đi gọi Tôn đại phu tới kiểm tra cho ngài!”
Lục Thanh Tắc thấy nó chạy đi, chưa kịp kêu một tiếng, cửa đã bị mở ra.
Một luồng gió lạnh thấu xương thổi qua khe cửa, Lục Thanh Tắc vô tình hít vào một ngụm khí lạnh, cổ họng ngứa ngáy, đột nhiên ho dữ dội, trong cổ họng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, có mùi tanh nhàn nhạt, suýt nữa ho ra bụm máu.
Thanh niên đánh cái rùng mình, thu lại cái chân đã nhảy ra ngoài, đóng sầm cửa lại, vội vàng chạy tới đỡ hắn ngồi dậy thở dốc, thấy hắn cuối cùng cũng ngừng ho, liền đi rót cho hắn một chén nước: “Công tử, uống từ từ thôi, coi chừng sặc.”
Lục Thanh Tắc ho đến nỗi đầu váng mắt hoa, trong đầu ong ong, nửa ch·ết nửa sống mà được thiếu niên đút cho hai ngụm nước, nước mát chảy xuống cổ họng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thiếu niên thấy sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, hàng mi dày đặc rũ xuống ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một người khỏe mạnh đã biến thành một người giấy bệnh hoạn và rách nát. Thiếu niên nghiến răng căm hận nói: “Đám hoạn quan chết tiệt kia đã tra tấn công tử trong ngục như vậy. Ta thấy Vệ Tể tướng chỉ mất đầu là quá dễ dãi cho ông ta, nên thiên đao vạn quả...”
Hoạn quan, Vệ Tể tướng?
Mí mắt Lục Thanh Tắc giật giật, đột nhiên phản ứng lại, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, há miệng thở dốc, giọng khàn khàn nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Hiện tại là nào năm?”
Thiếu niên lập tức nuốt xuống những lời phẫn nộ bất bình, cẩn thận trả lời: “Năm ngoái, ngài bị giam vào ngục, hiện tại là năm Kiến An thứ hai mươi lăm, cuối tháng Hai.”
Ánh mắt Lục Thanh Tắc tối sầm lại, hắn xác định.
Hắn đã xuyên thành một nhân vật cùng tên cùng họ trong cuốn tiểu thuyết mà hắn đã tịch thu được từ học sinh ngày hôm qua.
Vào tiết tự học buổi tối ngày hôm qua, hắn đã thu quyển tiểu thuyết này từ chỗ một nữ sinh, tiểu cô nương liên tục cầu xin hắn ngàn vạn lần đừng xem.
Lục Thanh Tắc vốn dĩ không có ý định xem, nhưng lòng hiếu kỳ lại nổi lên, sau khi trở lại văn phòng hắn đã nhanh chóng lật xem một lượt.
Quyển sách này là chuyện xưa kể về nhân vật chính có xuất thân thế gia vọng tộc lật đổ bạo quân.
Bạo quân mất cha từ nhỏ, sau khi may mắn thoát khỏi cuộc nổi loạn của thái giám, bị gian thần bắt làm con tin, xung quanh không có một người chân thành nào, hắn nhẫn nhục phụ trọng lớn lên, cuối cùng giải quyết tên đại gian thần kia.
Vì trải qua những chuyện trong thời thơ ấu, cho nên bạo quân không tin tưởng vào bất cứ ai, tính tình tàn bạo vặn vẹo, tay sai trải rộng khắp triều dã. Nếu vị đại thần nào dám không tuân lệnh y, y sẽ chém đầu người đó ngay tại triều đình và tịch thu tài sản toàn gia. Đối ngoại thì y cũng cực kỳ hiếu chiến, thích gi·ết chóc, khiến cho dân chúng lầm than, tiếng oán than dậy đất.
Vai chính khởi binh tạo phản, nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của bạo quân, khi vai chính sắp bị đánh bại, bạo quân lại trước ch·ết một bước do một căn bệnh mà hắn đã mắc phải lúc còn nhỏ.
Nhân vật chính và nhân vật phản diện ở trong tình trạng này, rõ ràng là tác giả đã mất kiểm soát đối với nhân vật bạo quân nếu ông vẫn tiếp tục viết.
Mà Lục Thanh Tắc, là tân khoa Trạng Nguyên, được sắc phong vào một năm trước khi cha của bạo quân - Sùng An Đế băng hà.
Sùng An Đế trầm mê thuật pháp trường sinh bất lão, dung túng hoạn quan nhiễu loạn triều chính. Lục Thanh Tắc bởi vì không sợ ch·ết nên đứng ra khuyên can, bị hoạn quan bắt vào ngục tra tấn dã man, sau đó ch·ết ở trong ngục. Tuy nhiên, những việc làm của Lục Thanh Tắc đã trở thành ngòi nổ cho cờ hiệu Thanh quân trắc, tiêu trừ hoạn quan lạm quyền.
Không phải bia đỡ đạn, chỉ là ngòi nổ.
Khó trách nữ sinh kia lại hoảng loạn như vậy.
Sau Lục Thanh Tắc tùy ý lật xem quyển sách, trái tim đột nhiên co thắt, muốn tìm thuốc, nhưng tay chân lại không nghe sai khiến, trực tiếp ngất xĩu.
Lục Thanh Tắc lặng lẽ thở dài —— xem ra hắn đã ch·ết rồi.
Kiếp trước, hắn mắc bệnh tim. Vì căn bệnh này mà hắn trở thành một kẻ vô dụng trong mắt gia đình. Hắn luôn là một nhân vật bên lề, có rất ít người thân. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn trở thành giáo viên và cũng đã lâu chưa liên lạc với gia đình.
Cũng không biết ai đã tới thu thập th·i th·ể của hắn ở bên đó nữa, có thể đã dọa đám học sinh kia rồi cũng không chừng?
Lục Thanh Tắc kìm nén suy nghĩ hỗn loạn của mình, ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
Trong sách, Lục Thanh Tắc đã mất cả cha lẫn mẹ, một mình lên Kinh dự thi, thiếu niên này chắc là tiểu khất cái mà hắn nhặt được trên phố trước khi bị bắt vào ngục, tên là Trần Tiểu Đao.
Thấy sắc mặt của Lục Thanh Tắc đã khôi phục một chút, Trần Tiểu Đao lại muốn chạy đi gọi đại phu tới.
Lục Thanh Tắc tích cóp chút sức lực còn lại, khó khăn giữ chặt nó lại: “Ta không có chuyện gì, không cần gọi đại phu đâu, ngươi nói cho ta biết từ khi ta bị giam cầm đến bây giờ đã xảy ra chuyện gì, từng chuyện từng chuyện kể ra hết.”
--
Edit: Jade