˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷

Edit: Jαdἕ 

∞∞∞∞

Cây trâm cài tóc bị một cung nữ ra khỏi cung trộm mất, cung nữ kia đã già, cũng đã rời đi, không còn ở trong đám người này nữa.

May mắn là trong truyện có đề cập đến cách nàng ta xử lý cây trâm cài tóc như thế nào.

Lục Thanh Tắc nhanh chóng đưa ra quyết định, quay người rời đi.

Trường Thuận há hốc mồm: “Lục, Lục đại nhân? Ngài không đi gặp Bệ hạ sao?”

Lục Thanh Tắc vội vã bước đi: “Ta đi một lát sẽ trở lại, đám cung nhân này không có trộm c·ắp gì cả, bảo bọn họ đứng dậy đi.” 

Nói xong liền biến mất.

Trường Thuận vô cùng sửng sốt.

Ngày thường Lục đại nhân trông ốm yếu bệnh tật, giống như một đống tuyết chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tan, nếu đi nhanh một chút sẽ bị gió lạnh làm sặc đến nổi ho muốn ch·ết sống, tại sao bây giờ lại đi nhanh như bay vậy?

Hắn ta lại liếc nhìn cung nữ vẫn đang quỳ.

Bệ hạ cũng nói là tên trộm kia đã không còn ở trong cung nữa, nhưng hắn ta chưa muốn từ bỏ mà đi tra xét lại vụ án.

Nhưng Lục Thanh Tắc cũng nói như vậy, Trường Thuận đè xuống nỗi lo lắng sâu trong mắt, bảo mọi người đứng dậy, thở dài, đi tìm Ninh Quyện bẩm báo.

Lục Thanh Tắc cố gắng bước nhanh hơn, khi ra khỏi cung, phát hiện Trần Tiểu Đao vẫn đang đợi ở ngoài cổng cung.

Lần trước, hắn đã nói với Trần Tiểu Đao rằng chỉ cần đưa hắn đến đây rồi quay về phủ nghỉ ngơi đi, không cần phải chờ ở ngoài cửa cung.

Có lẽ là lo lắng cho thân thể của hắn, cũng sợ hắn xảy ra chuyện ở trong cung.

Thấy Lục Thanh Tắc ra cung nhanh như vậy, Trần Tiểu Đao có chút kinh ngạc: “Công tử, có chuyện gì vậy?”

Mặc dù là có chuyện quan trọng trước mắt, nhưng Lục Thanh Tắc vẫn nhìn nó hai lần, không thể ức chế được sự tò mò trong lòng: “Ngươi làm sao vậy?”

Trần Tiểu Đao: “?”

“Sao ngươi không nói chuyện với Cấm vệ quân?”

Trần Tiểu Đao phản ứng lại, ngượng ngùng gãi mặt: “Vị Thống lĩnh của Cấm vệ quân lúc trước hôm nay không trực, còn người hôm nay vẻ mặt chính là một lời không hợp thì sẽ rút đao ra.”

Nó không chỉ giỏi xã giao mà còn có năng lực quan sát rất tốt a. 

Lục Thanh Tắc cảm thấy đứa nhỏ này rất có tiền đồ, vỗ vỗ vai nó: “Ngươi ở đây cũng vừa hay, đưa ta đến hiệu cầm đồ ở thành Đông đi.”

Trần Tiểu Đao đỡ hắn lên xe ngựa: “Công tử, hiệu cầm đồ ở thành Đông có rất nhiều, chúng ta đi đến hiệu cầm đồ nào a?”

Lục Thanh Tắc phun ra mấy chữ: “Đi hết mấy chỗ.”

Cho đến khi tìm được đồ mới thôi.

Khi Lục Thanh Tắc trở về cung, thì đã là buổi chiều.

Cũng may Đế sư có đặc quyền, không hạn chế tiến cung, chỉ cần Hoàng đế cho phép,.

Lục Thanh Tắc vội vàng trở về Càn Thanh cung, vừa vào liền dừng lại, hắn nhạy bén phát hiện, cung nữ trong Càn Thanh cung không chỉ có vài gương mặt xa lạ, mà còn thiếu đi một ít.

Xem ra Ninh Quyện đã làm gì trong lúc hắn rời đi.

Lợi dụng cơ hội mất đồ, Ninh Quyện đã thay thế tất cả những người có thể được người khác an bài vào Càn Thanh cung.

Trường Thuận đang cầm chổi quét tước, thấy Lục Thanh Tắc đã trở lại, vội vàng hỏi: “Lục đại nhân mới đi đâu vậy? Bệ hạ biết ngài đến rồi lại đi, nên rất tức giận.”

Lông mày Lục Thanh Tắc vẫn thả lỏng, nghe vậy cũng không lo lắng, vẫy tay cười với hắn ta, ý bảo hắn ta yên tâm: “Ta vào xem một chút.”

Trường Thuận lo lắng sốt ruột nhìn hắn đi vào tẩm điện.

Thời tiết còn lạnh, trong phòng vậy mà không đốt than nên cái lạnh chui thẳng vào xương tủy. 

Lục Thanh Tắc vừa bước vào đã thấy tiểu Hoàng đế ngồi một mình trước cửa sổ, nhỏ bé, cô đơn, đáng thương.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ninh Quyện lạnh lùng mở miệng: “Đi ra ngoài.”

Lục Thanh Tắc cố nén cơn ngứa trong cổ họng, chớp chớp mắt: “Thần chỉ vì bị bệnh mà đến muộn thôi, Bệ hạ không cần đến mức trực tiếp đuổi thẳng thần đi như vậy.” 

Nghe thấy giọng nói của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện mới nghiêng nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Đã đi rồi, trở về làm cái gì, cút!”

Nói xong liền mím chặt môi, hốc mắt đỏ bừng, giống như một con sói con bị kích động trở nên hung dữ, phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, nếu đến gần y thêm một bước nữa, y sẽ nhe nanh múa vuốt cắn người.

Cũng do tuổi còn nhỏ thôi.

Dù cho có che giấu tốt đến mấy, Lục Thanh Tắc vẫn có thể nhận ra chút ủy khuất trong mắt y.

Tên trộm tự cho là thông minh khi nghĩ rằng mình chỉ lấy đi một cây trâm cài tóc không đáng giá, ngược lại không động đến đồ vật có giá trị khác, sẽ không dễ bị phát hiện và truy cứu.

Nhưng đó là di vật cuối cùng mà mẫu thân Ninh Quyện để lại, y quý trọng nó đến nổi ngay cả khi đói đến mức ngất xĩu cũng không muốn lấy nó đi đổi đồ ăn.

Đối diện với ánh mắt như vậy, trong lòng Lục Thanh Tắc mềm nhũn, cũng không sợ hãi tiểu Hoàng đế đang phát ra khí thế uy h·iếp, tiến lên vài bước, hơi cúi người, lấy thứ gì đó từ trong tay áo ra, tùy ý gắn lên đầu Ninh Quyện, cười nói: “Bệ hạ, ngài thật hung dữ.”

Ninh Quyện hơi giật mình, gỡ thứ đó ra khỏi đầu.

Là một cây trâm hoa mai làm từ bạch ngọc được mài giũa tinh xảo.

Cây trâm này đối với y quá quen thuộc.

Tay Ninh Quyện đột nhiên hơi run rẩy, nắm chặt cây trâm cài tóc đã mất mà tìm lại được, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Tắc.

Lục Thanh Tắc đi từ hiệu cầm đồ này đến hiệu cầm đồ khác dọc hết thành Đông, đi đi lại lại hai lần, vốn dĩ vẫn còn bệnh, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt gần như trong suốt, ngay cả môi cũng tái nhợt, hơi thở cũng lạnh ngắt bởi vì chạy loanh quanh bên ngoài.

Ninh Quyện mấp máy môi: “Làm sao ngươi……”

Lục Thanh Tắc lắc lắc ngón trỏ, dạy y làm người: “Bệ hạ, lúc này ngài nên nói là ‘cảm ơn’.”

Vì để tránh cho tên tiểu tử này trở thành bạo quân, hắn đã chạy khắp nơi suốt buổi sáng. 

Hắn đang định giáo dục tư tưởng và đạo đức cho tiểu Hoàng đế thì đột nhiên cảm thấy trong lòng ngực bỗng dưng hơi nặng.

Tiểu Hoàng tựa đầu vào trong lòng ngực hắn.

Thân thể nhỏ nhỏ gầy gầy, nằm trong lòng nhẹ như lông vũ, Lục Thanh Tắc chậm rãi chớp mắt, đột nhiên cảm thấy có chút ấm áp, khóe môi hiện lên ý cười, nhẹ nhàng vỗ lưng Ninh Quyện. 

Thôi kệ, không cần cảm ơn cũng được.

Vừa nghĩ đến đây, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ trong ngực hắn: “Cảm ơn.”

Lục Thanh Tắc sửng sốt một chút, sau đó nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Nhưng mà vẫn không chịu gọi lão sư a.

Không vội, sớm hay muộn thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra thôi.

-/-

Edit: Jαdἕ 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play