Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞
Trên mặt hắn có chút do dự, một lát sau, hắn lấy từ trong ngực ra một trang《Luận Ngữ》mà tiểu Hoàng đế đã viết trước đó, đưa cho Vệ Hạc Vinh, khẽ thở dài: “Bệ hạ... không thể ngồi yên được, hạ quan bảo Bệ hạ chép lại từ trong sách, ngài mất cả buổi chiều mới hoàn thành được...”
Vệ Hạc Vinh cầm một trang giấy toàn chữ viết như bò đánh nhau, rất có hứng thú mà đánh giá.
Chữ viết thì lộn xộn, nét bút hỗn loạn, non nớt vụng về, càng như là vẽ tranh hơn so với viết chữ, nhiều chữ có cấu trúc phức tạp hơn một chút thì dứt khoát tô thành một cục.
Lục Thanh Tắc rũ mi nói: “Hạ quan nghe nói Bệ hạ chưa từng đi học, gần mười hai tuổi mới bắt đầu học viết chữ, có lẽ vẫn chưa quen.”
Tô thành một cục là do hắn làm, để không khiến Vệ Hạc Vinh cảnh giác, đành phải hy sinh danh tiếng của tiểu Hoàng đế.
Vệ Hạc Vinh vốn có chút nghi ngờ vì chuyện Tiểu Phúc Tử ch·ết đuối, đột nhiên cười, chậm rãi nói: “Bệ hạ còn nhỏ, cho dù không hứng thú học tập, cũng đừng ép, chỉ là bản tính trẻ con mà thôi.”
Lục Thanh Tắc lộ vẻ mặt rầu rĩ, không trả lời có hay không.
Vệ Hạc Vinh cũng không thèm để ý, vị Trạng Nguyên lang trẻ tuổi này có tính tình trong sạch, ngay thẳng, thậm chí còn có chút ngây thơ, nếu không, hắn cũng sẽ không liều ch·ết can gián khi Hoạn đảng nắm quyền, tuy có chút ngu ngốc, nhưng nhìn dáng vẻ cũng không sống quá ba năm, giữ lại cũng không đáng ngại.
Lão ta thản nhiên mở ra tấu chương, không quan tâm đến Lục Thanh Tắc: “Lục thái phó vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Vậy là qua ải rồi.
Lục Thanh Tắc thở phào nhẹ nhõm, chắp tay, chậm rãi quay người rời.
Ra khỏi hoàng cung, liền nhìn thấy Trần Tiểu Đao, một tên thật trâu bò đang ngồi xổm bên cạnh Cấm vệ quân, lôi kéo bọn họ nói chuyện nhà.
Lục Thanh Tắc ngạc nhiên phát hiện, vị thống lĩnh Cấm vệ quân ngày hôm qua còn mặt không chút biểu cảm, hôm nay đã không tự chủ được mà bị Trần Tiểu Đao kéo vào trò chuyện, lúc Trần Tiểu Đao nhìn thấy Lục Thanh Tắc thì không nói nữa, trên mặt người đó còn lộ chút tiếc nuối.
Thật trâu bò.
Là một nhân tài.
Sau buổi học còn phải ứng phó với Vệ Hạc Vinh, Lục Thanh Tắc lên xe ngựa, hữu khí vô lực mà nhắm mắt lại, trong đầu hoạch định kế hoạch bài học ngày mai.
Lúc rời đi, trên đường có thể nhìn thấy xe ngựa của các quan viên khác.
Lúc Lục Thanh Tắc mơ màng sắp ngủ, bên ngoài đột nhiên có giọng nói vang lên: “Ồ? xe ngựa Lục phủ, bên trong chính là Lục Thanh Tắc Lục đại nhân sao?”
Trần Tiểu Đao bị người chặn lại, đành phải dừng xe ngựa.
Người chặn đường là một nam tử mặc quan bào màu xanh, theo nhận biết của nó, thì người này chắc là quan viên chính ngũ phẩm.
Cảnh tượng chiếc xe ngựa dừng lại giữa đường đã thu hút không ít người dân xung quanh chú ý, những người nghe thấy đều dừng lại theo.
Dù sao thì năm ngoái cái tên Lục Thanh Tắc đã gây chấn động toàn bộ Kinh thành hai lần, lần đầu tiên là phong cảnh phong quang vô hạn của Trạng Nguyên lang, lần thứ hai là khi đắc tội với đám hoạn quan bị tống vào ngục.
Tình thế hiện giờ, tiểu Hoàng đế giống như một con rối, còn Vệ Thừa tướng thì một tay che trời, thế mà hắn còn dám vào cung dạy học.
Khi mọi người cơ bản đều giữ im lặng để tự bảo vệ mình, thì vị trí của Lục Thanh Tắc lại có chút xấu hổ, đa số mọi người đều muốn xem kịch vui, cũng vô cùng tò mò về Lục Thanh Tắc.
Trước mắt bao người, sau vài tiếng ho khàn khàn, một góc mành xe ngựa được một bàn tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng xốc lên.
Dù cho sắc trời tối sầm, nhưng bàn tay đó lại trắng đến mức dường như đang phát sáng, giống như một khối ngọc mỡ dê tự nhiên, vô cùng bắt mắt.
Nghe nói Lục Thanh Tắc có dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Mọi người mang trong lòng sự tò mò vươn cổ ra nhìn, Lục Thanh Tắc không có ý xuống xe ngựa, chỉ là xốc lên một góc nhỏ, từ bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói khàn khàn, ôn nhu: “Vị đại nhân này, có việc gì sao?”
Những người khác bởi vì góc độ nên không nhìn thấy, nhưng vị quan trẻ tuổi đang chặn đường kia lại nhìn thấy rất rõ.
Người trong xe ngựa trông có vẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng vẫn lóa mắt, giống như một bông hoa ưu đàm trắng như tuyết, nở đẹp đến nổi kinh tâm động phách.
Nghe Lục Thanh Tắc nói vậy, gã ta cười ha hả rồi âm dương quái khí: “Lục đại nhân đúng là quý nhân hay quên a, chớp mắt đã quên mất người đồng hương là ta đây.”
Đồng hương?
Lục Thanh Tắc bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, trong truyện gốc có người như vậy sao?
Trình Văn Ngang thấy dáng vẻ trầm tư của hắn, cuối cùng cũng nhịn không được nữa: “Ngươi đừng có dùng kiểu mắt chó mà nhìn người thấp, ta tới chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta đã được thăng chức thành Công Bộ lang trung, cũng không kém ngươi là bao!”
Trạng Nguyên lang, Đế sư của Thiên tử thì tính là cái thá gì, tình thế hiện giờ, không phải cũng là hư danh sao.
Gã ta đang tức giận, còn Lục Thanh Tắc cũng đang cố gắng nhớ lại người này là ai.
Ở trong truyện gốc, Trình Văn Ngang cũng không lên sân khấu nhiều lắm, cũng xem như là đồng hương của hắn, thi Đình xếp hạng cũng không cao, bởi vậy gã ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi với Trạng Nguyên lang Lục Thanh Tắc, cũng chỉ là một nhân vật phụ trong truyện mà thôi.
Lục Thanh Tắc thật sự không còn chút sức lực nào, suy nghĩ đến suýt nữa thiếp đi, giọng nói yếu ớt: “A, vậy sao, vậy ngươi thật là quá tuyệt vời, tiếp tục nỗ lực a.”
Trình Văn Ngang: “……”
Lục Thanh Tắc so với trước kia còn thái quá hơn! Thậm chí còn không thèm nhìn gã! Ngữ khí sao lại nhẹ nhàng như vậy!
Các quan viên sau một ngày bận rộn không hề cảm thấy mệt mỏi, phương thức nghỉ ngơi tao nhã nhất chính là ăn dưa, mọi người hận không thể dọn cái ghế nhỏ tới cắn hạt dưa.
Trình Văn Ngang nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng nhịn xuống ý muốn ch·ửi thề, gã nhìn chằm chằm vào gương mặt quá mức thu hút của Lục Thanh Tắc, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: “Ngươi còn chưa biết à, Thục Vương điện hạ sắp hồi Kinh rồi.”
Sùng An Đế băng hà, các phiên Vương thân là huynh đệ tất nhiên có lý do chính đáng để về Kinh.
Trình Văn Ngang đột nhiên nhắc đến Thục Vương, cũng không phải vì Lục Thanh Tắc có thù oán với Thục Vương, mà là vì... Thục Vương có bệnh rất nặng, đặc biệt thích nam phong.
Bộ dáng họa thủy này của Lục Thanh Tắc, nếu Thục Vương nhìn thấy, tiểu Hoàng đế bù nhìn có thể bảo vệ được hắn sao?
Trình Văn Ngang cười thầm trong lòng, chờ xem vẻ mặt sợ hãi của Lục Thanh Tắc.
Lục Thanh Tắc hoàn toàn không chống lại được cơn buồn ngủ, mí mắt sụp xuống, nửa tỉnh nửa mê nghĩ: Thục Vương là ai?
Trần Tiểu Đao quay đầu lại nhìn, cẩn thận buông mành xuống: “Công tử nhà ta ngủ rồi, ngươi không sao chứ? Nếu Không có việc gì thì xin nhường đường.”
Trình Văn Ngang lại tràn đầy cơn tức giận bất lực, trừng mắt nhìn cỗ xe ngựa, hùng hổ mà bước qua một bước.
Nhường đường.
-/-
Edit: Jαdἕ