Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞
Trên mặt hắn có chút do dự, một lát sau, hắn lấy từ trong ngực ra một trang《Luận Ngữ》mà tiểu Hoàng đế đã viết trước đó, đưa cho Vệ Hạc Vinh, khẽ thở dài: “Bệ hạ... không thể ngồi yên được, hạ quan bảo Bệ hạ chép lại từ trong sách, ngài mất cả buổi chiều mới hoàn thành được...”
Vệ Hạc Vinh cầm một trang giấy toàn chữ viết như bò đánh nhau, rất có hứng thú mà đánh giá.
Chữ viết thì lộn xộn, nét bút hỗn loạn, non nớt vụng về, càng như là vẽ tranh hơn so với viết chữ, nhiều chữ có cấu trúc phức tạp hơn một chút thì dứt khoát tô thành một cục.
Lục Thanh Tắc rũ mi nói: “Hạ quan nghe nói Bệ hạ chưa từng đi học, gần mười hai tuổi mới bắt đầu học viết chữ, có lẽ vẫn chưa quen.”
Tô thành một cục là do hắn làm, để không khiến Vệ Hách Vinh cảnh giác, đành phải hy sinh danh tiếng của tiểu Hoàng đế.
Vệ Hạc Vinh vốn có chút nghi ngờ vì chuyện Tiểu Phúc Tử ch·ết đuối, độtnhiên cười, chậm rãi nói: “Bệ hạ còn nhỏ, cho dù không hứng thú học tập, cũng đừng ép, chỉ là bản tính trẻ con mà thôi.”
Lục Thanh Tắc lộ vẻ mặt rầu rĩ, không trả lời có hay không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT