Edit: Jαdἕ 

∞∞∞∞

Lục Thanh Tắc nhớ lại cốt truyện, trong đầu nảy ra một chủ ý.

Cần phải có một nhân vật mấu chốt, nhưng thời cơ trước mắt chưa thích hợp lắm, cũng rất khó có cơ hội tiếp cận được đối phương, còn phải chờ thêm một chút thời gian nữa.

Vẫn nên giải quyết tốt vị tiểu Hoàng đế trước mặt này đã.

Lục Thanh Tắc nghiêm túc giảng bài, Ninh Quyện càng chăm chú lắng nghe, ẩn trong đôi mắt đen láy có chút ánh sáng nhàn nhạt.

Mẫu phi của y là Tĩnh tần, sinh ra trong một gia đình làm nghề y. Khi Sùng An Đế cải trang đến Giang Nam, bởi vì không hợp thủy thổ cho nên bị nôn mửa và tiêu chảy, thái y đi theo cũng ngã bệnh, những người đi chung vội vàng thỉnh nàng tới, thiếu nữ có khí chất thanh nhã và tướng mạo xinh đẹp, Sùng An Đế liếc mắt một cái liền nhìn trúng, mang nàng vào cung, và sủng hạnh trong một thời gian.

Năm Kiến An thứ mười lăm, Hoàng hậu sẩy thai, toàn bộ mọi chứng cứ đều cho thấy Tĩnh tần là người hạ thuốc, tuy rằng chứng cứ không đủ sức thuyết phục, nhưng lúc này Sùng An Đế cũng đã chán ngấy nàng, không những đày Tĩnh tần cùng Ninh Quyện vào lãnh cung, ngay cả gia tộc của Tĩnh tần ở Giang Nam xa xôi cũng bị liên lụy.

Cuộc sống trong lãnh cung không quá dễ dàng, huống chi mẫu phi của y còn đắc tội với Hoàng hậu, đám cung nhân vốn quen thói dẫm thấp phủng cao, bọn chúng nghe theo lời Hoàng hậu cứ vài ngày lại đến gây chuyện và đập phá đồ đạc. Thân thể của mẫu phi y vốn yếu ớt, nên đã qu·a đ·ời khi y mới năm tuổi.

Sau khi Tĩnh tần mất, hoàn cảnh của Ninh Quyện càng gian nan hơn.

Đói đến mức nảy sinh ác ý, thậm chí y còn cùng chó dữ tranh đoạt thức ăn.

Thời điểm Sùng An Đế hoàn toàn trầm mê tu tiên, quên mất bản thân còn có đứa con trai như vậy, ánh mắt Ninh Quyện sáng ngời đang mài đá, chuẩn bị làm th·ịt chó thành bữa tối.

Nhưng đói bụng vẫn là nhẹ nhất, mỗi khi Hoàng hậu nhớ tới đứa con còn chưa ra đời của mình, thì sẽ phái người tới tr·a t·ấn Ninh Quyện một trận, rất nhiều lần y tìm được đường sống trong chỗ ch·ết.

Cũng may Hoàng hậu u ấu mà ch·ết, còn ch·ết sớm hơn so với Sùng An Đế.

Ninh Quyện nhận biết mặt chữ, đọc sách, đều do Tĩnh tần nắm lấy y chỉ dạy, dùng nhánh cây làm thành bút viết chữ trên mặt bùn đất, hôm nay Lục Thanh Tắc kiểm tra công khóa, cũng là lần đầu tiên y cầm bút.

Cho nên chữ viết đương nhiên khó coi rồi.

Nhưng Ninh Quyện cũng không có giải thích gì với Lục Thanh Tắc.

Trong sách không đi sâu vào chi tiết, chỉ đề cập sơ qua về thời thơ ấu khốn khổ của tiểu Hoàng đế, cụ thể là khổ như thế nào thì Lục Thanh Tắc cũng không biết rõ.

Đường đường là Hoàng tử, cũng không thảm đến mức lưu lạc thành kẻ tranh đoạt thức ăn với chó đi?

Đây là suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn khi hắn lật trang sách.

Buổi học sáng kết thúc, Lục Thanh Tắc nhịn không được lại ho khan lần nữa.

Ninh Quyện vô cùng lạnh lùng nhìn Lục Thanh Tắc, trông thấy dáng vẻ sắp ho ra phổi của hắn, thậm chí còn lùi về sau vài bước.

Lục Thanh Tắc liếc mắt nhìn cảnh tượng này, suýt nữa thì bật cười vì tức giận.

Đứa nhỏ này thiếu đạo đức a, không cho hắn hòa hoãn hơi thở lại, còn tránh hắn như tránh ôn dịch.

Dù thế nào cũng phải đem tên nhóc ngỗ nghịch này dạy dỗ thành học trò ba tốt, biết tôn sư trọng mới được.

Sau khi ho xong, Lục Thanh Tắc gần như không thở nổi nữa, yếu ớt xua tay: “Cũng đến giờ ăn trưa rồi, Bệ hạ nên đi ăn cơm trước.”

Trông gầy gò và ốm yếu, nhìn là biết bị suy dinh dưỡng, cần phải ăn cơm đúng giờ.

Bữa trưa được mang lên, Lục Thanh Tắc quét mắt nhìn nam thư phòng, ngoại trừ Trường Thuận, vậy mà không có ai chủ động tiến vào hầu hạ, có thể nhìn ra được các cung nhân thật sự không đặt tiểu Hoàng đế ở trong lòng.

Tuy nhiên Ninh Quyện cũng không thèm để ý, y chán ghét có người vây quanh.

Lục Thanh Tắc không muốn ăn, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ninh Quyện nhịn không được hỏi: “Ngươi không ăn sao?”

Lục Thanh Tắc hơi nhíu mày, chỉ vào miệng mình, thấp giọng nói: “Nuốt không nổi.”

Cổ họng hắn đã đau rát vì ho, lúc giảng bài còn giống như bị kim đâm, sau khi dừng lại, càng đau đến nỗi nuốt cũng đau.

Ninh Quyện không nhịn được nhìn về phía Lục Thanh Tắc chỉ, đôi môi nhợt nhạt của hắn bởi vì ho dữ dội mà hơi phiếm hồng, trái ngược hẳn với khuôn mặt ốm yếu lấm tấm mồ hôi lạnh, đặc biệt bắt mắt.

 Mặc dù dáng vẻ bệnh tật, nhưng nhan sắc của người này quá mức nổi bật, cho nên không giấu được gương mặt tuấn tú.

Y đột nhiên hoàn hồn, ngạc nhiên vì vừa rồi mình nhìn chằm chằm vào mặt Lục Thanh Tắc.

Một đại nam nhân, sao lại trưởng thành như vậy?

Ninh Quyện mím môi, liếc mắt nhìn Trường Thuận: “Kêu phòng bếp nhỏ nấu chén cháo táo đỏ nấm tuyết mang tới đây.”

Lục Thanh Tắc nhướng mày.

Lương tâm của tên tiểu tử này cuối cùng cũng biết đau rồi sao?

Ninh Quyện không nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ âm trầm: “Lục đại nhân, khi nào rảnh rỗi thì tìm một chiếc mặt nạ che mặt đi.”

Lục Thanh Tắc tìm được khăn tay lau trán, có chút buồn bực mà sờ mặt mình.

Mặt làm sao vậy?

Bệnh tật làm e ngại đến mắt của tiểu tổ tông này sao?

Sau một ngày học, Lục Thanh Tắc gần như mất giọng nhưng cũng không chiếm được nhiều lòng tin của tiểu Hoàng đế.

Ninh Quyện giống như một con thú non cảnh giác, luôn xù lông, đề phong mọi thứ, thỉnh thoảng sẽ nhe răng nanh nhỏ ra, hù dọa bất kỳ ai có ý đồ đến gần mình.

Nếu một đứa nhỏ như vậy mà sống ở thời hiện đại, thì nó vẫn đang ở độ tuổi chơi đùa như điên.

Lục Thanh Tắc âm thầm lắc đầu, bố trí công khóa cho Ninh Quyện, để lại quyển 《Đế giám tranh》còn đang dang dở.

Lúc này, trên mặt Ninh Quyện cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chân thành chứa vài phần tâm tính trẻ con.

Đứa nhỏ này rất đẹp, nụ cười của nó trông đặc biệt ngọt ngào, giống như một thìa mật ong vàng đặc sệt. Nhưng đáng tiếc, nụ cười này giống như một nắm tuyết, giây sau liền tan chảy, nhanh đến mức Lục Thanh Tắc hoa mắt. 

Hắn cười cười: “Ngày mai thần cũng sẽ tiến cung đúng giờ để giảng bài, Bệ hạ đừng quên hoàn thành công khóa.”

Tiểu Hoàng đế không có ý định tiễn hắn, ngẩng đầu nhỏ khẽ gật đầu: “Đi xuống đi.”

Lục Thanh Tắc không muốn làm phiền Trường Thuận dẫn đường, một mình rời khỏi Càn Thanh cung.

Đi được nửa đường, đột nhiên bị một đám thị vệ chặn lại, cung kính nói: “Lục đại nhân dừng bước, mời đi theo chúng ta.”

Trong cung diễn ra cuộc đại thanh trừng khiến th·ương v·ong vô số, lúc đó vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đã nhận phe hoạn quan làm cha nuôi. Sau khi thanh trừng, trong cung được thay thế thành binh lính của Ngũ Quân Doanh và Cẩm Y Vệ cùng tuần tra, mà vị Chỉ Huy sứ của Ngũ Quân Doanh vẫn luôn có quan hệ tốt với Vệ Hạc Vinh.

Rõ ràng là Vệ Hạc Vinh muốn gặp hắn.

Lục Thanh Tắc đã đoán trước được điều này nên không hỏi một câu mà đi theo đội thị vệ.

Thấy hắn phối hợp như vậy, đối phương cũng có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không nói thêm cái gì.

Đi được một lúc, bọn họ tới Văn Uyên Các, đội thị vệ liền dừng lại.

Lục Thanh Tắc chuẩn bị tinh thần, đẩy cửa bước vào.

Địch nhân lớn nhất đối với bạo quân trong giai đoạn đầu của nguyên tác, Vệ Hạc Vinh đang ngồi trước án thư.

Nhưng không ngờ, vị phản diện trong đám phản diện này lại giống như một thư sinh mặt trắng, bộ dáng cũng không gian xảo, thậm chí khi nhìn Lục Thanh Tắc còn mang theo một chút mỉm cười.

Chỉ có chút lạnh lùng vô tình lóe lên trong mắt mới tiết lộ bản chất thật sự của lão ta. 

Lục Thanh Tắc không dám khinh suất, hành lễ: “Hạ quan tham kiến Vệ Thừa tướng.”

“Lục thái phó không cần đa lễ.” Vệ Hạc Vinh đánh giá Lục Thanh Tắc vài lần, “Ngồi đi.”

Lục Thanh Tắc đứng lâu, tay chân lạnh ngắt, cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống.

Vệ Hạc Vinh quan tâm hỏi: “Thân thể Lục thái phó có khá hơn chưa? Nghe nói hôm nay thái phó đi dạy học cho Bệ hạ, thế nào rồi?”

Lục Thanh Tắc thầm nghĩ, quả nhiên là tới hỏi chuyện này.

-/-

Edit: Jαdἕ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play