Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞
Trần Tiểu Đao vô cùng kinh ngạc, sợ Lục Thanh Tắc đổi ý, lập tức nói: “Cảm ơn công tử!”
Lục Thanh Tắc cười cười, viết xong một trang giấy, đặt bút xuống, mở quyển sách bên cạnh có chú thích của nguyên thân, lấy ra so sánh một chút.
Giống nhau như đúc.
Không biết có phải do vô duyên vô cớ xuyên không hay không, hắn không chỉ giống hệt “Lục Thanh Tắc” trong nguyên tác, mà ngay cả chữ viết cũng giống nhau.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh Tắc mang theo một xấp thành quả lao động thật dày tiến vào cung.
Cái ch·ết của tiểu thái giám hiển nhiên không gây ra ảnh hưởng gì trong cung, trước sau như một vẫn gió êm sóng lặng.
Ninh Quyện không ngờ bộ dáng Lục Thanh Tắc trông nửa sống nửa ch·ết như vậy, mà lại kéo lê thân thể bệnh tật của mình tới đây, không chỉ tới, có vẻ như đã chuẩn bị rất nhiều.
Dù sao cũng là bản tính trẻ con, từ lúc Lục Thanh Tắc vào Càn Thanh cung đến giờ, ánh mắt Ninh Quyện vẫn luôn dán chặt vào xấp giấy trong tay hắn, chưa từng dời đi.
Giống như một chú mèo con lén lút, giả vờ thản nhiên liếc nhìn rồi nhanh chóng quay đi, nghĩ rằng mình không bị phát hiện.
Lục Thanh Tắc nghĩ thầm, ngươi đã quá coi thường hoả nhãn kim tinh của chủ nhiệm lớp rồi.
Đám học sinh này a, chỉ là những kẻ ăn tr·ộm ăn c·ắp dưới bục giảng, thật sự cho rằng giáo viên nhìn không thấy sao?
Hắn cười thầm, rút một tờ giấy ra đặt trước mặt Ninh Quyện: “Bệ hạ đã học được những gì trước đó rồi? Thần xem trước công khóa của ngài thế nào.”
Ninh Quyện trừng mắt nhìn Lục Thanh Tắc trong chốc lát, sau đó cầm bút lên, viết ghi nhớ một chương trong《 Luận Ngữ 》.
Lục Thanh Tắc nheo nheo mắt, nhìn ra vấn đề đầu tiên.
Tư thế không đúng.
Nhưng hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Ninh Quyện viết.
Đợi hồi lâu, Ninh Quyện cuối cùng cũng chậm rãi viết đầy một trang giấy, lông mi dài của đứa nhỏ cụp xuống, ánh mắt chớp động, giống như có chút chột dạ, không giống với lúc mới gặp ngày hôm qua, tâm đen mà hành động thì đúng lý hợp tình.
Lục Thanh Tắc cầm lấy, nhìn một cái, lông mày hơi nhướng lên.
Kỳ thật trong nguyên tác sẽ cố tình miêu tả vài câu về chữ viết xấu xí của bạo quân, nhằm so sánh với bút pháp phiên nhược kinh hồng (*) của nhân vật chính đã khiến không biết bao người kinh ngạc.
(*)Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long: Nhẹ nhàng bay vút như chim hồng khi kinh hải, uyển chuyển mềm mại như con rồng khi lượn chơi – Trích trong “Lạc Thần phú”
Nghe nói khó coi đến nổi thái giám tuyên đọc đứng bên cạnh cũng vò đầu bứt tai.
Hiện giờ nhìn thấy, có chỗ nào là xấu xí khó coi đâu.
Có một số ít chữ đứng không vững.
Ngoại trừ nét chữ thảm đến nổi không nỡ nhìn thì nội dung vẫn ổn, không có một từ nào sai.
Đường đường là một bạo quân, cư nhiên chữ viết lại giống như cẩu bò.
Lục Thanh Tắc nhìn, khẽ mỉm cười: “Tuy rằng chữ viết của Bệ hạ rất thích đánh nhau, nhưng cũng coi như có chút tiến bộ.”
Ninh Quyện nhạy bén phát hiện ra câu này có chỗ không đúng, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
Ai nha, chọc đến lòng tự trọng của đứa nhỏ rồi.
Lục Thanh Tắc thu lại nụ cười như thể không có chuyện gì xảy ra, quay người lại, nắm lấy tay y từ phía sau, điều chỉnh lại dáng ngồi và tư thế cầm bút của y, giọng nói nhẹ nhàng mà ôn nhu: “Tư thế không đúng, ngồi thẳng người, bút phải đặt giữa ngón giữa và ngón áp út, cổ tay phải ổn định, tâm thẳng thì bút mới có thể thẳng được.”
Tóc của Ninh Quyện thậm chí cũng bắt đầu cứng đờ.
Một luồng hơi thở ấm áp mang theo chút thanh lãnh của hoa mai và vị đắng của thuốc từ phía sau ập tới, bao phủ lấy y, bàn tay nắm lấy y có chút lạnh lẽo, nhưng vẫn rất mạnh mẽ.
Ngoại trừ mẫu phi sẽ ôm y vào trong ngực che chở khi còn bé, chưa từng có người nào gần gũi với y như vậy.
Lục Thanh Tắc nghiêm túc dạy Ninh Quyện viết mấy chữ, thấy y không được tự nhiên, buông tay y ra rồi lui ra phía sau: “Bệ hạ tự mình viết mấy chữ thử xem.”
Khoảnh khắc hơi thở sau lưng biến mất, phản ứng đầu tiên của Ninh Quyện chính là thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó đáy lòng dâng lên một chút mất mát, như thể không muốn rời đi.
Y nhíu nhíu mày, ném những suy nghĩ vô lý đó đi, dựa theo tư thế Lục Thanh Tắc dạy, chậm rãi viết lại vài chữ, mắt thường có thể thấy được tiến bộ, chữ viết mới vừa rồi còn ngã trái ngã phải, lúc này ít nhất có thể bò dậy.
Việc điều chỉnh tư thế cầm bút có chút khó khăn, dù sao cũng đã thành thói quen, nhưng khi Ninh Quyện cầm bút lên lần nữa, vậy mà chưa bao giờ phạm sai lầm nào cả.
Lục Thanh Tắc vui mừng không thôi ―― đây là một học trò mà hắn bớt lo nhất.
Tuy rằng học trò trước mắt này còn chưa có gọi lên hắn một tiếng lão sư.
Tín nhiệm còn chưa đủ a.
Lục Thanh Tắc nghĩ thầm, sau đó lại lấy ra tập tranh mà bản thân đã làm miệt mài từ buổi chiều đến buổi tối ngày hôm qua: “Kế tiếp, thần kể cho cho Bệ hạ nghe một chuyện xưa.”
Ninh Quyện nhíu chặt đôi lông mày thanh tú: “Chuyện xưa? Trẫm không phải là tiểu hài nhi, nghe chuyện xưa cái gì.”
“……” Đứa nhỏ này khuyết thiếu năng lực tự nhận thức tốt, Lục Thanh Tắc mỉm cười nói, “Là chuyện xưa kể cho Đế vương nghe.”
Nghe vậy, sắc mặt Ninh Quyện hơi thả lỏng, sự tò mò cất giấu nơi đáy mắt, ngẩng cái cằm nhỏ lên: “Vậy kể đi.”
Tập tranh này là 《 Đế giám tranh 》, Lục Thanh Tắc xem khi còn học đại học, trong môn tự chọn giáo viên bắt hắn chọn một quyển sách để viết luận văn, cũng nhờ luận văn này mà hắn nhớ rất rõ ràng, phần đầu của quyển sách là chuyện xưa của Hoàng đế chăm chỉ làm việc, phần sau là hậu quả của việc làm chuyện ngang ngược, có cả hình minh họa, rất thích hợp để giảng bài nhập môn cho tiểu Hoàng đế.
Khi quyển tập tranh có hình vẽ thú vị được đặt tới trước mặt, Ninh Quyện không khỏi sửng sốt.
Kết hợp với việc Lục Thanh Tắc không muốn y nhìn thấy cảnh Tiểu Phúc Tử ch·ết đuối ngày hôm qua, cuối cùng y cũng có thể xác định được Lục Thanh Tắc không phải đang diễn trò mà thật sự đối đãi với y như trẻ con.
Nhưng đó cũng không phải là cách đối xử của các đại thần, mang theo khinh thường và thương hại nhìn y.
Ninh Quyện nghe Lục Thanh Tắc kể chuyện xưa về Đế vương, giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn, nghe vào tai không có vẻ gì là khó chịu, ngược lại còn khiến người ta thấy thoải mái hơn, vô thức chìm đắm vào trong đó.
Ánh mắt của y dừng lại một lúc trên khuôn mặt quá mức xinh đẹp của nam nhân, và y lặng lẽ thu lại những chiếc gai đang đâm vào cơ thể mình.
Lục Thanh Tắc vẫn luôn chú ý tới tiểu Hoàng đế, thấy vậy khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Tiểu hài tử, rất dễ lấy lòng.
Đen một chút thì có làm sao đâu, sớm hay muộn gì cũng nắn lại được thôi.
Chỉ là, sự kiện lịch sử, hắn chưa chắc dạy tốt bằng các danh gia trong triều đình, nếu muốn đào tạo ra một thế hệ minh quân, riêng hắn giảng dạy, chỉ sợ còn chưa đủ.
Lục Thanh Tắc lâm vào trầm tư.
Làm sao để vượt qua rào cản của Vệ Hắc Vinh để tăng cường đội ngũ giáo viên hùng hậu cho tiểu Hoàng đế đây?
-/-
Edit: Jαdἕ