Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞
Lục Thanh Tắc phản ứng rất nhanh, nghiêng người sang một bên che khuất tầm mắt của Ninh Quyện, cúi đầu đón nhận ánh mắt của y, hơi nhướng mày.
Thằng nhóc con này đang chế giễu hắn sao?
Tiểu Phúc Tử giãy giụa ở trong nước muốn bò ra ngoài, đồng thời liều mạng hô to cầu cứu, đáng tiếc là vì để hoàn thành tiết mục hôm nay, gã đã đuổi hết thị vệ đi nơi khác, hơn nữa nơi này lại hẻo lánh, không ai có thể đến cứu gã.
Tuy rằng Ninh Quyện nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể đoán ra, lại mở miệng: “Đánh tiếp.”
Tiểu thái giám rất nhiệt tình tuân theo mệnh lệnh.
Tiếng nước bắn tung tóe và tiếng kêu thảm thiết gần trong gang tấc, Lục Thanh nghe thấy liền cảm thấy vô cùng phức tạp.
Ngoại trừ một chút không thoải mái nhỏ, một mặt hắn có chút yên tâm là khi thấy tiểu Hoàng đế thông minh và điềm tĩnh, không phải là một chú cá nhỏ đáng thương mặc người khác làm th·ịt. Mặt khác, hắn có chút lo lắng vì tiểu Hoàng đế còn nhỏ như vậy đã là nhân mè đen, xem ra kế hoạch biến bạo quân thành một minh quân phải thực hiện càng sớm càng tốt.
Tiểu hài tử mười mấy tuổi, thế giới quan đã hình thành một cách hoàn chỉnh, lại qua một thời gian nữa là đến thời kỳ phản nghịch.
Trong lòng nhà giáo nhân dân Lục Thanh Tắc đánh giá một chút về vị học trò mới này của mình.
Hắn cứu tiểu Hoàng đế, lại không cự tuyệt giải quyết Tiểu Phúc Tử, hai người bọn họ nhiều ít cũng coi như là đồng mưu, cho nên ở trong lòng tiểu Hoàng đế cũng tăng lên một chút tín nhiệm đi?
Chờ cho đến tiếng ồn ào xung quanh cuối cùng cũng lắng xuống, Ninh Quyện thô lỗ đẩy Lục Thanh Tắc ra, ánh mắt rơi vào tiểu thái giám đang biểu hiện khá dũng cảm. Mặc dù còn nhỏ, nhưng khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị, cố gắng thể hiện phong thái của Hoàng đế: "Tên ngươi là gì?"
Tiểu thái giám thường bị Tiểu Phúc Tử sai khiến và khi dễ, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, phòng ngừa bản thân bị Tiểu Phúc Tử gi·ết ch·ết nếu không vừa mắt. Lúc này, vừa thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế, vừa thở phào nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn: “Hồi bẩm Bệ hạ, nô tài là Trường Thuận, làm việc ở Thượng Y Giám.”
Ninh Quyện ừ một tiếng: “Sau này đến hầu hạ bên cạnh trẫm.”
Tiểu Hoàng đế tuy là con rối, nhưng rốt cuộc vẫn là Hoàng đế, có thể làm việc ở bên cạnh Hoàng đế, nguy hiểm và lợi ích cũng tỷ lệ thuận, huống chi hắn ta cũng đã gi·ết ch·ết Tiểu Phúc Tử.
Hơn nữa, vị tiểu chủ nhân là Hoàng đế này cũng không phải là người dễ bị người khác lợi dụng.
Trường Thuận hiểu rõ trong lòng, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.
“Ngươi biết hiện tại nên làm gì rồi chứ?”
Trường Thuận khá thông minh, lập tức phản ứng: “Ai nha, đã xảy ra chuyện không hay rồi, Tiểu Phúc Tử vô ý rơi xuống nước trong lúc cứu Bệ hạ! Tiểu nhân sẽ chạy đi tìm thị vệ tới vớt người lên!”
Nói xong, hắn ta liền chạy đi nhanh như chớp.
Sự chú ý của Ninh Quyện từ nãy giờ vẫn luôn đặt ở trên người Lục Thanh Tắc, thấy môi hắn đỏ lên, một bộ dáng muốn nói chuyện, liền nín thở chờ đợi.
Lục Thanh Tắc nhẫn nại nhìn y ba giây, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Hắn che miệng, quay mặt đi, đột nhiên ho tê tâm liệt phế, giống như muốn ho ra hết ngũ tạng lục phủ vậy, khuôn mặt trắng bệch đỏ bừng, nghe thấy hắn ho, mà phổi cùng cổ họng cũng đau theo.
Ninh Quyện: “……”
Ninh Quyện há miệng thở dốc, giả vờ không nghe thấy: “Đưa trẫm trở về Càn Thanh cung, đừng đứng ở đây.”
Lục Thanh Tắc từ trạng thái nhìn thấy sao trời tỉnh lại, cổ họng đau rát như muốn nổ tung, còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Nguyên thân bị bè đảng thái giám bắt giam vào ngục, bị ngâm trong thủy lao giữa mùa đông lạnh giá, trực tiếp t·ử v·ong, Lục Thanh Tắc xuyên qua, nhưng không cách nào cải thiện được thân thể đã bị tổn thương, tương lai có lẽ sẽ phải chịu bệnh dài dài.
Cả hai kiếp đều không có được một thân thể khỏe mạnh, Lục Thanh Tắc lặng lẽ thở dài, mỉm cười: “Vi thần tuân chỉ.”
Ninh Quyện rất quen thuộc đường đi trong cung, dẫn Lục Thanh Tắc tránh đi thị vệ, hai người vừa rời khỏi Ngự Hoa Viên, sau lưng Trường Thuận liền dẫn thị vệ tới.
Trong cung có rất nhiều người, nhưng khi nghe tin tiểu Hoàng đế suýt chút nữa rơi xuống nước, vậy mà không có bao nhiêu người lo lắng.
Lục Thanh Tắc không có chút sức lực nào, đi được vài bước đã thở hổn hển, cũng may tiểu hài tử chân ngắn, bước chân cũng không lớn, hắn liếc nhìn cái đầu tròn của tiểu Hoàng đế, giọng nói như bị sỏi chà xát: “Công khóa gần đây của Bệ hạ là do vị tiên sinh nào giảng bài?”
Nghe thấy câu hỏi này, Ninh Quyện kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau khi xác định trong mắt Lục Thanh Tắc là nghi hoặc chứ không phải cố ý, mới nghiêng đầu, rầu rĩ nói: “Không có ai.”
Sùng An Đế trầm mê tu tiên mười mấy năm, không biết đã ăn bao nhiêu bình tiên đan đủ loại, thân thể đã sớm bị hư tổn, sau khi bị bệnh liền không dậy nổi, thời gian tỉnh lại rất ít, cũng chỉ có tỉnh một lát khi sắc phong Ninh Quyện thành Thái tử, khâm điểm Lục Thanh Tắc thành Thái phó, ng·ay sau đó lại mơ mơ màng màng, nên cơ bản là chưa kịp gom góp nhân mã cho Ninh Quyện.
Phải biết rằng Ninh Quyện từ nhỏ đã sống ở trong lãnh cung, chưa từng được đi học.
Tể tướng Vệ Hạc Vinh thấy vậy tất nhiên là vui mừng, Ninh Quyện là một kẻ ngốc có thể mặc người điều khiển, ngu xuẩn đến độ rắm cũng không thả ra được mới khiến lão an tâm.
Vệ Hạc Vinh không nói gì, thì trong triều cũng không có người nào dám lên tiếng, hoặc là thấp bé bé họng, hoặc là sống ch·ết mặc bây.
Lục Thanh Tắc cũng đã hiểu ra, không chút do dự, nói thẳng: “Vậy bắt đầu từ ngày mai, thần sẽ tới giảng bài cho Bệ hạ.”
Một trận gió lạnh thổi tới, Lục Thanh Tắc nghiêng ngã giống như tờ giấy.
Ninh Quyện thậm chí còn chưa kịp kinh ngạc, thì hoài nghi một giây sau bản thân y cũng có thể đẩy ngã hắn, nghi ngờ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: "Ngươi có thể làm được sao?"
“……” Lục Thanh Tắc không vui, “Thần tất nhiên làm được.”
Lúc ra khỏi cửa là giữa trưa, khi rời cung thì sắc trời đã tối sầm.
Trần Tiểu Đao chờ ở bên ngoài đến mức nhàm chán, không biết xấu hổ mà lôi kéo làm quen với cấm vệ quân, cấm vệ quân không để ý tới nó thì nó cũng có thể nói chuyện đến vui vẻ, nhìn thấy Lục Thanh Tắc đã trở lại nó mới thu liễm, chạy một mạch tới, đỡ hắn lên xe ngựa, chưa đã thèm hỏi: “Công tử, ngài trở về nhanh vậy?”
Mặc dù đã nghỉ ngơi một lát ở trong cung, nhưng phải đi bộ ra khỏi hoàng cung to lớn như vậy, Lục Thanh Tắc cũng gần như hết hơi, yếu ớt nói: “Nhanh lên, nhanh hơn chút là có thể đưa ta lên thiên đường.”
Trần Tiểu Đao lập tức thu liễm tựa như có thể so với chạy như ốc sên.
Trở về Lục phủ, Lục Thanh Tắc uống một chén thuốc, nằm im một canh giờ mới có sức lực đứng dậy, đi đến thư phòng, từ trên giá sách chọn mấy quyển sách, lật từng quyển một, sau đó cầm bút lông bắt đầu vẽ lên giấy.
Trần Tiểu Đao ở bên cạnh vừa hỗ trợ mài mực, vừa lén nhìn vị chủ tử không quá quen thuộc này.
Lục Thanh Tắc mặc một thân xiêm y màu xanh nhạt, mặc dù ở trong phòng, mà cũng phải khoác thêm chiếc áo choàng, xương cổ tay lộ ra dưới ống tay áo rộng, như thể chỉ cần véo nhẹ là có thể gãy, làn da tái nhợt đến mức gần như trong suốt, mạch máu hiện lên rõ ràng, trông yếu đuối mong manh, nhưng cổ tay cầm bút lại không hề rung, vô cùng vững vàng.
Đời trước, Lục Thanh Tắc bởi vì bệnh tim, bị cha mẹ ghét bỏ do không thể kế thừa gia nghiệp, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, lão gia tử khoan dung độ lượng, rất yêu thương cháu trai, dạy bảo hắn không nên có quá nhiều cảm xúc thăng trầm. Vì muốn hắn tu thân dưỡng tính, mà tự tay chỉ dạy hắn viết thư pháp bằng bút lông, nét chữ của Lục Thanh Tắc tương đối xinh đẹp, khi vẽ móc lên, đường cong nước chảy mây trôi, đan xen có chút thú vị.
Trần Tiểu Đao tò mò vươn cổ: “Công tử viết gì vậy?”
Lục Thanh Tắc nhàn nhạt nói: “Chương trình bắt buộc dành cho học sinh tiểu học phiên bản Đại Tề.”
Trần Tiểu Đao: “???”
Người có tri thức nói chuyện, quả nhiên nghe không hiểu.
Từ nhỏ, Trần Tiểu Đao đã lưu lạc đầu đường, một chữ cũng không biết, đói lã ngất xĩu ở trên đường được người ta nhặt về, kết quả là ngày hôm sau Lục Thanh Tắc vị bắt giam vào ngục, cũng chưa kịp lây dính chút hơi thở tri thức ở bên cạnh Trạng Nguyên lang, nhìn Lục Thanh Tắc vừa viết vừa vẽ mà có chút hâm mộ, vô thức lẩm bẩm: “Nếu ta cũng biết chữ thì tốt rồi.”
Tinh thần giáo viên không có chỗ dùng của Lục Thanh Tắc bị cảm động, liếc nó một cái: “Được rồi, sau này mỗi ngày ta đều sẽ dạy ngươi viết chữ và bố trí công khóa cho ngươi, phải hoàn thành cho tốt.”
Trần Tiểu Đao: “!!!”
-/-
Edit: Jαdἕ