EDIT: Jαdἕ ֍֎

-.-


Ninh Quyện giật mình, thân thể không tự chủ được hơi nghiêng ngã, mắt thấy sắp rơi vào trong hồ sen, đột nhiên cảm nhận được sau lưng ấm áp, có người ôm lấy y từ phía sau, ng·ay sau đó liền ngửi thấy một luồng hơi thở ấm áp, tựa hồ là hương hoa mai, còn kèm theo một chút vị đắng của thuốc.

Mà bên kia, tiểu thái giám đi theo cùng ôm chặt lấy Tiểu Phúc Tử đang có ý đồ xấu, hét lớn: “Phúc công công, là do ngươi ép ta làm như vậy!”

Vừa nói, tiểu thái giám vừa xông lên, đánh một cái ầm vào đầu Tiểu Phúc Tử đang giãy giụa, khiến gã ta bất tỉnh nhân sự.

Lục Thanh Tắc bế tiểu Hoàng đế lên mà có chút kinh ngạc. 

Theo như diễn biến trong sách, thì đứa nhỏ này ít nhất cũng đã 11-12 tuổi rồi, sao lại nhẹ như vậy?

Bộ dạng của hắn ốm yếu bệnh tật, nhưng ôm tiểu hài tử lại không thấy quá nặng.

Lục Thanh Tắc tuân thủ nguyên tắc đối xử thận trọng với tiểu Hoàng đế, sợ một lời không hợp, y sẽ phát triển theo con đường bạo quân. Lục Thanh Tắc cẩn thận đặt tiểu Hoàng đế xuống, nửa ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Thần cứu giá chậm trễ, Bệ hạ không sao chứ?”

Ninh Quyện quay đầu lại, tầm mắt dường như đụng phải một cảnh xuân dịu dàng.

Khi đuổi tới Ngự Hoa Viên, Lục Thanh Tắc vốn dĩ đã đi nhanh một quảng đường nên không còn chút sức lực nào, nhưng khi hắn nhìn thấy Tiểu Phúc Tử rón ra rón rén tới gần Ninh Quyện, cho nên hắn đành phải chạy nhanh những bước cuối cùng.

Gương mặt tái nhợt như tờ giấy của Lục Thanh Tắc bởi vì vận động mà trên má ửng lên một chút sắc hồng, đôi mắt long lanh ngấn nước, hơi thở rối loạn, trông giống như một chiếc đèn lưu li xinh đẹp nhưng mong manh dễ vỡ.

Khí chất của hắn thanh lãnh, nhưng đuôi mắt lại cong dày mang theo một chút kiêu kỳ, mí mắt có một nuốt ruồi lệ, làm tăng thêm nét quyến rũ cho gương mặt tái nhợt của hắn.

Ninh Quyện sững người một chút, lui về phía sau vài bước, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi là ai?”

Cùng lúc bị đánh giá, Lục Thanh Tắc cũng đang đánh giá tiểu Hoàng đế.

Đứa nhỏ trước mặt ốm yếu gầy gò, xương cốt mảnh mai như cây tăm, thoạt nhìn còn chưa đến mười tuổi, ngay cả một chút mỡ của trẻ con mà y cũng không có, nhất định là đã ăn không ít khổ ở trong cung.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng vô cùng đáng yêu, ngũ quan tuấn tú, tựa như ngọc, đôi mắt đen láy sáng ngời, sạch sẽ xinh đẹp như bánh gạo nếp, hai hàng lông mày mỏng đang chau lại, khiến người khác nhìn mà đau lòng.

Nhìn thấy sự ngờ vực rõ ràng trong mắt Ninh Quyện, Lục Thanh Tắc có chút bất đắc dĩ.

Tiểu gia hỏa này đúng là đang ở thời điểm sợ hãi và bất lực nhất, vì vậy trước tiên hắn phải giành lấy tín nhiệm của y mới được.

Hắn vội vã đến mức cổ họng như bị thêu đốt, Lục Thanh Tắc nuốt khan một cái, nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Thần là Lục Thanh Tắc, Tiên Hoàng đã chỉ định thần làm Thái phó cho ngài, mấy ngày trước bởi vì ta hôn mê nên chưa kịp tới gặp Bệ hạ.”

Ninh Quyện bình tĩnh đánh giá hắn.

Đây là vị Trạng Nguyên lang tuổi trẻ đó sao?

Nghe nói Vệ Hạc Vinh rất trọng dụng nhân tài, nên đã phái người đến tiếp xúc với hắn rất nhiều lần, chuyện hôm nay, có phải là do Vệ Hạc Vinh an bài để hắn tin tưởng Lục Thanh Tắc không?

Trong lúc hai người đánh giá lẫn nhau, tiểu thái giám kia lại hô lên: “Bệ, Bệ hạ, Lục đại nhân, chúng ta xử lý chuyện này trước được không?!”

Sức lực của Tiểu Phúc Tử mạnh đến khó tin, sau khi bị phát hiện thì hoảng sợ muốn chạy trốn.

Tiểu thái giám liều ch·ết ôm gã lăn vài vòng trên mặt, trên mặt đầy vết trầy xước.

Lục Thanh Tắc lúc này mới nhớ tới âm thanh ở phía sau, quay đầu nhìn về phía hai người đang lăn lộn trên mặt đất: “Bệ hạ chắc hẳn đã đoán ra người này là do ai phái tới.”

Tiểu Hoàng đế chớp chớp hai hàng mi thật dài, nhanh chóng liếc nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi, xụ mặt, không hé răng.

Tuy rằng Ninh Quyện là Hoàng đế không có bất kỳ chỗ dựa nào, tuổi tác còn nhỏ, sống mười mấy năm trong lãnh cung, cũng chưa từng được dạy dỗ để làm Đế Vương như thế nào, nhưng Vệ Hạc Vinh đối với y cũng có chút phòng bị.

Nếu hôm nay Ninh Quyện bị đẩy mạnh xuống hồ nước lạnh lẽo này, bất kể là mắc phải bệnh gì, bị phát sốt dẫn đến ngu ngốc, hay là bởi vậy mà sinh ra sợ hãi, đối với Vệ Hạc Vinh đều vô cùng có lợi, cho dù có ch·ết cũng không sao.

Nhưng vấn đề là, cho dù bọn họ biết rõ Tiểu Phúc Tử phụng mệnh của ai mà đến, thì cũng không thể cùng Vệ Hạc Vinh xé rách da mặt. Hiện tại, bất luận là Ninh Quyện, hay là Lục Thanh Tắc, đều không có sức phản kháng.

Những người khác càng không cần phải nói đến, văn võ bá quan trong triều, cũng chẳng có mấy ai quan tâm đến vị tiểu Hoàng đế này.

Lục Thanh Tắc nhìn chằm chằm vào Tiểu Phúc Tử cuối cùng đã bị tiểu thái giám khống chế, hắn đá mạnh vào bụng gã, khom lưng.

Không thể nào để Tiểu Phúc Tử quay trở về được.

Nếu hôm nay hắn không chạy tới kịp thời, sơ ý một chút là Ninh Quyện rất có thể đã ch·ết đuối rồi ―― cổ đại không thể so sánh với thời hiện đại, trình độ y học rất kém, trong nước có rất nhiều vi khuẩn, trẻ nhỏ xương cốt yếu ớt, rơi xuống nước cũng không phải là chuyện đùa, tỷ lệ t·ử v·ong cực cao.

Nếu không rơi xuống nước, bạo quân trong nguyên tác cũng sẽ không ch·ết sớm ở độ tuổi hai mươi.

Lục Thanh Tắc rũ mắt, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh như dòng nước, nhưng cũng gợn lên một tia lạnh lẽo của nước, chậm rãi nói: “Hôm nay Bệ hạ vô ý rơi xuống nước, Tiểu Phúc Tử bởi vì cứu ngài, cho nên ch·ết đuối ở trong hồ.”

Ninh Quyện vốn tràn đầy bất an và nghi hoặc, giờ phút này có chút sửng sốt.

Lục Thanh Tắc không nhịn được ho khan vài tiếng, rồi tiếp tục nói: “Thần đúng lúc đi ngang qua, chứng kiến ​​tất cả chuyện này.”

Hắn đang tỏ lòng trung thành sao?

Trong khi mọi người đều đang giữ vững lập trường, không dám nghiêng ngã dưới cái bóng của Vệ Hạc Vinh, vị Trạng Nguyên lang thoạt nhìn có thể tắt thở bất cứ lúc nào này cư nhiên lại tỏ lòng trung thành với y?

…… Đúng vậy, dám lên tiếng can gián khi bè đảng hoạn quan ở thời điểm ngạo mạn nhất, đầu óc của hắn chắc chắn là bất thường ng·ay từ đầu đi.

Ninh Quyện khó hiểu nhìn chằm chằm Lục Thanh Tắc một hồi, trong mắt tràn đầy ác ý.

Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất đương triều, trên tay còn chưa dính máu, nhìn qua rất sạch sẽ, thanh thanh lãnh lãnh tựa như tuyết trắng, nội tâm cũng giống như vẻ bề ngoài sao?

Trên khuôn mặt tuấn tú của tiểu Hoàng đế đột nhiên hiện lên nụ cười ngây thơ, vẻ mặt lạnh lùng của y tan biến, cười rất đáng yêu: “Vậy thỉnh Lục đại nhân đưa Tiểu Phúc Tử đi một đoạn đường.”

Lục Thanh Tắc: “……”

Hắn còn chưa có chuẩn bị tinh thần tự tay gi·ết người đâu.

Đứa nhỏ này, hiện tại nó thực sự đã đen sao?

Hay là có nhân mè đen.

Đây có lẽ là bước đầu tiên để chiếm lấy tín nhiệm của tiểu Hoàng đế.

Đẩy, hay là không đẩy?

Tiểu Phúc Tử là người của Vệ Hạc Vinh, lúc nãy trên đường tới đây, tiểu thái giám kia đã dặn dò hắn mấy câu, trên tay Tiểu Phúc Tử cũng dính không ít máu, không phải dạng người tốt lành gì.

Trong lúc Lục Thanh Tắc đang do dự, tiểu thái giám đã ôm lấy Tiểu Phúc Tử, thầm gào lên trong lòng: Hai người không đẩy thì ta tới đẩy vậy! Có thể làm nhanh lên được không đấy!

Lục Thanh Tắc nắm chặt nắm đấm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “…… Vậy thỉnh Bệ hạ nhắm mắt lại.”

Ninh Quyện chớp chớp mắt: “Cái gì?”

Lục Thanh Tắc nhẹ nhàng “ừm” một tiếng: “Bệ hạ vẫn còn là tiểu hài tử, tiểu hài tử không nên nhìn những thứ như vậy.”

Ninh Quyện sửng sốt.

Thấy hai người cuối cùng cũng đã thỏa thuận xong, tiểu thái giám cố gắng kéo Tiểu Phúc Tử đến bên bờ hồ, chờ Lục Thanh Tắc tới đẩy người.

Lục Thanh Tắc đi tới, nhắm mắt lại, hoặc là không làm, hoặc nếu đã làm thì phải làm đến cùng, mới vừa nâng lên tay, ống tay áo đã bị kéo lại.

Lông mi hắn run lên, quay đầu lại.

Tiểu Hoàng đế thậm chí còn không cao bằng hắn, một tay kéo tay áo hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Phúc Tử, sắc mặt tái nhợt, hất cằm ra hiệu cho tiểu thái giám kia: “Đá gã xuống.”

Tiểu thái giám đã chuẩn bị chiến đấu từ lâu, không còn khách khí nữa, nâng chân đá mạnh vào gã.

Tiểu Phúc Tử rơi bùm xuống nước, tiểu thái giám vô cùng đắc ý.

Lục Thanh Tắc: “……”

Tiểu hoàng đế lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Lục đại nhân không nên nhìn những thứ như thế này, nhắm hai mắt lại là được.”

-/- 

Edit: Jαdἕ

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play