EDIT: JADE
-.-
Phủ đệ này của Lục Thanh Tắc, là khi hắn đậu Trạng Nguyên đã được Tiên Hoàng ban thưởng, rất gần với hoàng cung.
Xe ngựa lộc cộc hướng hoàng cung mà chạy, Lục Thanh Tắc vốn có nhiều vết th·ương trên người, bị xóc nảy nên vô cùng đau đớn, hắn nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nên hắn cúi người về phía trước yếu ớt nói: “Chạy nhanh lên.”
Trần Tiểu Đao lập tức rẽ qua khúc cua.
Lục Thanh Tắc miễn cưỡng duy trì suy nghĩ để bản thân đừng bị phân tâm, tiếp tục suy nghĩ về nội dung gốc của quyển sách.
Trong nội dung gốc, bạo quân Ninh Quyện đối xử với kẻ thù bằng thủ đoạn cực kỳ lãnh khốc tàn nhẫn, còn người trung thành với mình, tuy rằng y không thể nào tin tưởng bọn họ, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà gi·ết người, vậy tên tiểu thái giám đã cứu y ra khỏi hồ thì sao?
Khẳng định còn có chỗ nào đó chưa đề cập đến.
Lục Thanh Tắc có chút hối hận bởi vì xem quá qua loa, nhíu mày suy tư, cuối cùng trước khi xe ngựa dừng lại, nhớ tới một vài câu ám chỉ trong sách.
Tiểu thái giám kia tên là Tiểu Phúc Tử, là người do Vệ Tể tướng an bài.
Ninh Quyện rơi vào trong hồ, chính là do Tiểu Phúc Tử đẩy!
Trái tim Lục Thanh Tắc đập thình thịch, xe ngựa dừng lại, Lục Thanh Tắc là Thái phó, lại có thẻ bài đặc cách tiến cung, cấm quân kiểm tra thẻ bài xong thì để cho hắn tiến vào, nhưng Trần Tiểu Đao lại không thể đi vào, càng không thể ngồi xe ngựa ở trong cung.
Lục Thanh Tắc không còn cách nào khác đành phải lôi cái thân thể suy yếu đang thở hổn hển của mình chạy nhanh vào cung.
Sau hai cuộc thanh trừng hoạn quan phản loạn và thanh quân trắc, hơn nữa lão Hoàng đế trước khi ch·ết, với suy nghĩ thà ch·ết một mình còn hơn ch·ết cùng người khác, nên đã ban ch·ết một số lượng lớn phi tần trong hậu cung. Bởi vì trong hoàng cung còn chưa bổ sung thêm người mới, nên các con đường trong cung rất vắng vẻ, đi được một hồi, Lục Thanh Tắc mới gặp được một tiểu thái giám.
Hắn không quen biết đối phương, nhưng đối phương lại nhận ra hắn, hành lễ: “Tham kiến Lục thái phó.”
Sắc mặt Lục Thanh Tắc trắng bệch, dựa vào tường thở dốc, giọng khàn khàn hỏi thẳng: “Vị công công này, hiện giờ Bệ hạ đang ở đâu?”
Tiểu thái giám lén lút quan sát sắc mặt của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười: “Hôm nay thời tiết tốt, nên Bệ hạ muốn tới Ngự Hoa Viên, hiện tại chắc là đã đến đó, nếu Lục đại nhân muốn gặp Bệ hạ, hiện tại vừa đúng lúc.”
Thời gian cấp bách, Lục Thanh Tắc lập tức lấy ra số bạc mà lúc ra cửa vội vàng bỏ vào trong túi, nhét vào tay tiểu thái giám: “Ta không quen đường sá trong cung, thỉnh cầu công công dẫn đường, càng sớm càng tốt, càng nhanh càng tốt.”
Tiểu thái giám ước lượng số bạc trong tay, cười càng thành khẩn hơn: “Lục đại nhân, ngài nói gì vậy, mời đi theo tiểu nhân, tiểu nhân biết đường tắt đến đó.”
Thấy Lục Thanh Tắc đi đường khó khăn, tiểu thái giám còn chủ động đỡ hắn, động tác không nhanh cũng không chậm.
Lục Thanh Tắc nôn nóng vô cùng, tim đập thình thịch thình thịch, sợ rằng mới đi được nửa đường, đã nghe thấy có người hét lên “Bệ hạ rơi xuống nước”, nên không thể nhịn được nữa, nói: “Ngươi có thể đi nhanh hơn chút không?”
Tiểu thái giám nhớ lại trọng lượng của số bạc: “…… Được.”
Quả nhiên tốc độ đã nhanh hơn một chút, Lục Thanh Tắc mím môi, nghĩ nhanh: “Vị công công này hầu hạ bên cạnh Bệ hạ sao?”
Tiểu thái giám thở dài: “Tiểu nhân mới tiến cung không lâu, nên không có tư cách hầu hạ ở bên cạnh Bệ hạ, tiểu nhân chỉ làm việc vặt cho vài vị công công thôi, người hầu hạ bên cạnh Bệ hạ chính là Phúc công công, đợi chút nữa là Lục đại nhân có thể gặp được.”
Nghĩ tới nghĩ lui, thấy bộ dáng Lục Thanh Tắc có thể tắt thở bất cứ lúc nào, nhịn không được lại nhỏ giọng nhắc nhở: “Tính tình của Phúc công công không được tốt, đã gi·ết ch·ết rất nhiều cung nhân, đối với triều thần cũng không cung kính, Lục đại nhân phải cẩn thận một chút.”
Quả nhiên là Tiểu Phúc Tử.
Lục Thanh Tắc hít vào một hơi thật sâu rồi bước nhanh hơn.
Tiểu thái giám nghi hoặc mà liếc nhìn Lục Thanh Tắc.
Vị Thái phó này trông vô cùng yếu ớt, chỉ sợ ở trong ngục đã bị lột một tầng da, thân mình còn chưa khỏe đã chạy vào cung, cũng không biết vì sao lại vội như vậy.
Bên trong Ngự Hoa Viên.
Ninh Quyện cho lui một đám thái giám và cung nữ, một mình ngồi ở trên tảng đá lớn bên cạnh hồ hoa sen.
Lúc này đã vào đầu xuân, hoa sen trong hồ đã héo úa, trong cung hỗn loạn, cho nên người làm vườn cũng không có tâm tư đi chăm sóc hoa cỏ, toàn bộ Ngự Hoa Viên không có một chút sắc xuân nào cả, trông vô cùng thê lương, kỳ thật không có gì để xem.
Điểm đáng khen duy nhất, chính là nơi này đủ thanh tịnh.
Đôi mắt đen nhánh của Ninh Quyện hiện lên vẻ phiền muộn.
Từ lúc lão Hoàng đế bắt đầu nhớ tới nhi tử đã sống tạm trong lãnh cung suốt mười năm là y đây, thì bên cạnh y liền có vô số người vây quanh, mỗi người đều nhìn y bằng những biểu cảm khác nhau, có khinh miệt, có xem thường, có xem kịch, có thờ ơ, rồi sau đó lại che giấu bằng nụ cười có vẻ cung kính, cho rằng y không hiểu.
Nhưng y đã nhìn ra được tất cả.
Hoàng tử không được sủng ái còn sống trong lãnh cung thì không bằng hạ nhân, huống hồ chi mẫu phi của y lại đắc tội với Hoàng hậu. Sở dĩ Ninh Quyện có thể sống sót đến bây giờ, là vì y đặc biệt nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Lão Hoàng đế dưới tình huống bất đắc dĩ mới phong y làm trữ quân, từ lúc phong thành Thái tử đến khi đăng cơ, chỉ mất chưa tới mười ngày, vội vàng tựa như đi ngang qua sân khấu, hiện giờ Vệ Hạc Vinh là Thủ phụ Nội Các kiêm chức Lại Bộ thượng thư, nắm quyền to chức trọng trong tay, nên không ai để ý đến sống ch·ết của vị Hoàng đế bù nhìn là y.
Ninh Quyện mím môi, khuôn mặt nhỏ trở nên u ám.
Ninh Quyện đang suy nghĩ xuất thần, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai: “Lớn mật, ngươi muốn làm cái gì!”
-/-
Edit: JADE