EDIT: JADE
--
Lục Thanh Tắc vốn đã ch·ết, hiện tại hắn được sống lại lần nữa, chỉ sợ tình tiết trong sách cũng theo đó mà thay đổi.
Trần Tiểu Đao vốn là tên ăn mày ở đầu đường, đối với chuyện này rất linh thông, ngoan ngoãn gật gật đầu, một năm một mười nói: “ Sau khi ngài bị bắt vào ngục, Đại hoàng tử liền bị bệnh ch·ết, Bệ hạ vô cùng đau lòng, nên kêu rất nhiều đạo sĩ tu luyện Cửu Chuyển Hồi Hồn đan.”
Lục Thanh Tắc: “……”
Thái quá.
“Đám hoạn quan nhân cơ hội gây loạn, đem Bệ hạ cấm túc ở trong cung, Vệ thủ phụ cùng vị Chỉ huy sứ của Kinh Vệ khống chế đám hoạn quan đó, cứu ngài cùng các quan viên khác ra khỏi ngục, Bệ hạ cũng được cứu ra, dưới cơn thịnh nộ, lập tức lệnh cho Vệ thủ phụ xử trảm bọn chúng, hôm qua đã hành hình ở cửa chợ……”
“Khi đám hoạn quan gây rối loạn, Nhị hoàng tử cũng ch·ết, Bệ hạ vốn ít con nối dõi, chỉ có ba vị Hoàng tử, từ đó bệnh nặng không dậy nổi, trước đó vài ngày mới nhớ tới lãnh cung còn có một vị Tam hoàng tử, cho nên hạ chiếu thư lập thành Thái tử.”
Nói tới đây, Trần Tiểu Đao mặt mày hớn hở nói: “Bệ hạ cảm nhớ công tử một lòng trung thành, nên phong ngài thành Thái phó của Thái tử, lại nghĩ đến hiện tại trong Đông Cung thiếu người, nên cho ngài kiêm luôn chức Thiếu Chiêm sĩ của Chiêm sĩ phủ, chỉ là trước đó ngài vẫn luôn hôn mê, nên khi trong cung tới tuyên chỉ là ta đã thay công tử tiếp chỉ.”
“Đúng rồi, còn có Vệ thủ phụ, cũng phái người tới hỏi thăm rất nhiều lần về tình hình của công tử, rất là quan tâm đến ngài đó!”
Vệ thủ phụ, chính là đại Tể tướng quyền khuynh triều dã, uy hiếp lớn nhất đối với bạo quân ở giai đoạn đầu.
Mí mắt Lục Thanh Tắc giật liên hồi.
Vệ Tể tướng phái người tới, tất nhiên là nhìn xem hắn đã ch·ết chưa, muốn mượn sức của hắn.
Nếu như hắn cự tuyệt Vệ Tể tướng mượn sức, tất nhiên sẽ đắc tội ông ta.
Nhưng một vị khác càng không thể đắc tội được.
Tam hoàng tử Ninh Quyện, mẫu thân mất sớm, lại không được sủng ái, lớn lên trong lãnh cung, mấy vị Hoàng tử khác đã ch·ết hết, không còn người nào để lập trữ, nên lão Hoàng đế mới nhớ tới y, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng về sau y chính là bạo quân gi·ết người không chớp mắt trong sách a!
Vệ Tể tướng không thể trêu vào, bạo quân càng không thể trêu vào.
Đắc tội bên nào cũng đều có kết cục là ch·ết không toàn thây.
Tình hình này, hắn không có khả năng thoát ra được.
Trần Tiểu Đao không biết những điều đó, ở trong mắt của nó, hiện giờ Lục Thanh Tắc rất được Hoàng thượng trọng dụng, cũng được Vệ Tể tướng coi trọng, tương lai tươi sáng, vui vẻ hớn hở nói: “Chờ Thái tử điện hạ đăng cơ, ngài sẽ là Đế sư nha, lão sư của Hoàng đế đó!”
Lục Thanh Tắc đau đầu vô cùng, thân hình lảo đảo, ngã xuống gối nằm.
Trần Tiểu Đao kinh ngạc: “Sao vậy, công tử, đây chính là chuyện vui đó! Hay là ngài lại có chỗ nào khó chịu?”
Lục Thanh Tắc không hề vui mừng, hơi đau khổ nhắm mắt lại: “Ta muốn từ chức.”
Trần Tiểu Đao: “……”
Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến tiếng chuông ngân dài.
Trong ráng chiều mông lung, âm thanh trầm bổng của chuông cổ truyền khắp Yến Kinh, vang vọng khắp mỗi ngóc ngách.
Trần Tiểu Đao giật mình, hoảng sợ không yên mà nhìn ra ngoài: “Đây là……”
Tiếng chuông báo tử.
Sùng An Đế cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống hoang đường của mình, giấc mộng đã trở thành sự thật, thăng thiên.
Lục Thanh Tắc đã hao hết tinh lực, trước khi hôn mê lần nữa, hậu tri hậu giác mà ý thức được, vị học trò Thái tử mà hắn chưa từng gặp mặt đã thăng hai cấp trong ba ngày, hiện tại đã thăng cấp thành Hoàng đế.
Tân đế đăng cơ, sửa niên hiệu thành Thịnh Nguyên.
Sùng An Đế mới vừa băng hà, hậu sự diễn ra có hơi gấp gáp, đám hoạn quan gây loạn cũng chưa diệt trừ hoàn toàn, cho nên đại điển đăng cơ cũng diễn ra khá đơn giản, Vệ Tể tướng không còn là người đứng thứ hai sau Hoàng đế nữa, mà đã trở thành quyền thần đứng trên vạn người.
Tiểu Hoàng đế giống như một con rối, rất ít người quan tâm đến y, huống chi là để ý đến Lục Thanh Tắc.
Lục phủ to như vậy ngoại trừ Trần Tiểu Đao, chỉ có vài người hầu quét dọn, cũng không ai biết Lục Thanh Tắc tỉnh lại, bởi vậy Lục Thanh Tắc cũng không có đi tham dự đại điển đăng cơ.
Hắn lại hôn mê đứt quãng suốt mấy ngày, mới hồi phục được một chút, tốt xấu gì cũng có thể xuống giường đi lại hai bước.
Trời cao thương xót cho hắn sống lại lần nữa, Lục Thanh Tắc thật sự không muốn làm chuyện xấu.
Sau khi tỉnh lại, hắn cầm tấm thẻ bài đặc cách tiến cung được ban tặng mà thưởng thức, chăm chú suy tuy.
Vệ Tể tướng ở trong truyện gốc th·am ô nhận hối lộ, mưu hại trung lương, coi mạng người như cỏ rác, là một tên gian thần không hơn không kém, hắn tất nhiên không muốn làm bằng hữu với kẻ như vậy.
Còn tiểu Hoàng đế, nếu tính ở thời hiện đại thì chỉ là một học sinh tiểu học, nếu như y cố gắng sửa đổi tính tình, đè nén khuynh hướng tà ác của mình, chắc cũng không phải là chuyện khó khăn đi?
Nghĩ đến đây, Lục Thanh Tắc hồi tưởng lại một lần toàn bộ quyển sách.
Hắn lướt nhanh như gió, cho nên đã bỏ sót một vài chi tiết, cũng may trí nhớ không tồi, sau một hồi thì nhớ lại một chuyện mấu chốt.
Sau khi bạo quân Ninh Quyện đăng cơ không lâu, y vô ý ngã vào hồ nước ở trong Ngự Hoa Viên, thiếu chút nữa ch·ết đuối, một tiểu thái giám ở gần đó không màng nguy hiểm đã cứu y lên, kể từ đây tiểu thái giám trở thành người duy nhất được y tín nhiệm —— tuy rằng sau này cũng bị y làm th·ịt.
Xuân hàn se lạnh, tiểu hài tử yếu ớt, cứu thì cứu rồi đó, nhưng cả đời lại mắc bệnh, thân thể luôn luôn suy yếu, cũng bởi vì vậy, về sau vai chính cùng bạo quân giằng co, bạo quân mới chịu đựng không nổi, hơn hai mươi tuổi đã mất sớm vì bệnh.
Trong sách chỉ nhắc đến có một đoạn ngắn, Lục Thanh Tắc vội vàng đọc qua, cố gắng suy nghĩ một lát, mới nhớ rõ ngày kia là……
Năm Thịnh Nguyên thứ nhất, ngày năm tháng ba.
Lục Thanh Tắc ngừng lại động tác chơi đùa với tấm thẻ bài.
Hôm nay chính là ngày năm tháng ba.
Sắc mặt hắn hơi biến đổi, gọi Trần Tiểu Đao tới: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa.”
Trần Tiểu Đao nghi hoặc: “Công tử, ngài muốn đi đâu?”
“Tiến cung!”
-/-
EDIT: JADE