˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷

Edit: Jαdἕ 

∞∞∞∞

Qua chuyện mất cây trâm, Lục Thanh Tắc rõ ràng nhận ra thái độ của tiểu Hoàng đế đối với mình đã tốt hơn chút, ví dụ như ngày hôm sau khi hắn vào cung, ngự liễn đã đợi sẵn từ trước ở cửa cung.

Trường Thuận tự mình ra nghênh đón, cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ thông cảm cho thân thể yếu ớt của Lục đại nhân, nên đặc cách cho Lục đại nhân được ngồi ngự liễn ở trong cung.”

Tên tiểu tử này quả nhiên đã học được cách làm người, Lục Thanh Tắc bình tĩnh để Trường Thuận đỡ mình lên ngự liễn, híp mắt tổng kết một chút tiền lương và đãi ngộ.

Có xe ngựa chuyên dụng đón đi làm và tan tầm, Hoàng gia còn ban cho hắn một tứ hợp viện ở thành Tây, tiền lương có hơi thấp, nhưng về cơ bản vẫn có việc làm quanh năm, may mắn là tiền thưởng rất hậu hĩnh.

Nếu như học trò này không phải là tên bạo quân tiềm ẩn, và cũng không có Vệ Thừa tướng quyền thế ngập trời như hổ rình mồi ở trong triều đình, vậy thì càng tốt.

Việc phụ đạo một kèm một đã chính thức đi vào quỹ đạo, chỉ trong vòng vài ngày, năng lực học tập không ngừng của Ninh Quyện đã làm mới nhận thức của Lục Thanh Tắc.《Đế giám tranh》đã sớm học xong, và các chương trình bắt buộc 2, bắt buộc 3 cũng đã ra đời.

Bất kể là sách gì, Ninh Quyện hầu như xem một lần là có thể đọc thuộc lòng, ví dụ như Lục Kinh Tứ Sử, y đã xem qua trước khi Lục Thanh Tắc bắt đầu giảng dạy, chờ tới khi Lục Thanh Tắc giảng đến, có chỗ nào không hiểu liền nêu ra, được giải thích một cái liền lập tức hiểu, còn có thể suy một ra ba.

So với tiến độ học tập, nhưng tiến độ viết chữ của Ninh Quyện thì ngược lại… từ trạng thái bò ban đầu, loạng choạng đã chuyển sang trạng thái kết hợp cả chân lẫn tay.

Sự tiến bộ này cũng chỉ có hai người biết.

Đối với bên ngoài, Trường Thuận cùng cung nhân khác nói chuyện phiếm đều phát tán lời đồn, nói Bệ hạ còn đang học《Luận Ngữ》, khiến Lục thái phó tức giận đến nổi hộc m·áu.

Tiết học buổi chiều kết thúc sớm, Lục Thanh Tắc cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cầm chén trà lên nhấp hai ngụm, cổ họng khô rát mới thoải mái hơn một chút, nhìn về phía 《 Thông Giám 》đang mở một nửa trên bàn của Ninh Quyện, cảm thấy có chút buồn cười.

Mới đầu hắn còn hoài nghi tên tiểu quỷ này có thể xem hiểu sao, hiện tại hắn đã đánh bay sự hoài nghi này.

Không hổ là kẻ thù truyền kiếp của nhân vật chính.

Ninh Quyện khá mẫn cảm, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhìn qua: “Ngươi đang cười cái gì?”

“Không có gì,” Lục Thanh Tắc mỉm cười tiến hành tẩy não, “Thần chỉ là cảm thấy, ngài rất có tiềm chất trở thành minh quân.”

Tiểu Hoàng đế mím môi, buông quyển sách trong tay xuống, sắc mặt âm trầm, không vui với lời khích lệ của Lục Thanh Tắc.

Vệ Hạc Vinh một tay che trời, thậm chí còn lấy cớ “Hoàng đế còn trẻ” để ngăn cản không cho y vào triều, mặc dù có một số đại thần trong triều phàn nàn, nhưng cũng không dám lên.

Ninh Quyện vội vàng đăng cơ, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào hỗ trợ, ngoại trừ cục diện rối rắm mà Sùng An Đế đã để lại, cái gì cũng không để lại cho y, y cũng không thể tùy ý ra cung, không có cách nào tiếp xúc với các quan viên khác, hoàn toàn là tứ cố vô thân.

Không ai dám chủ động tới tiếp cận với y.

Ngoại trừ Lục Thanh Tắc.

Hắn có thể viện cớ mình bị bệnh mà không đến, nhưng hắn vẫn lê cái thân thể bệnh tật của mình, mạo hiểm tiến cung để dạy học cho y mỗi ngày.

Nhưng trước mắt, y không thể bảo vệ Lục Thanh Tắc, năng lực của y quá yếu.

Lục Thanh Tắc không quen nhìn dáng vẻ tâm sự nặng nề của đứa nhỏ, véo nhẹ vào khuôn mặt của tiểu Hoàng đế. Khuôn mặt mềm mại non nớt, cảm giác rất tuyệt, giống như một con búp bê làm từ bánh trôi nước, khảm một đôi mắt đen to, mới vừa véo xong, đôi mắt kia trừng trừng hắn: “Làm càn!”. 

Rất có uy thế, nhưng mà quá yếu.

Dù con sói có mạnh đến đâu thì khi còn nhỏ, cắn người cũng không đau.

Lục Thanh Tắc không chỉ không sợ, thậm chí còn véo thêm một cái rồi mới rút tay về, qua loa trả lời: “Thần, tội đáng ch·ết muôn lần.”

Trong miệng hắn nói nhận tội, nhưng ý cười trên mặt vẫn không giảm, gương mặt kia tái nhợt vì bệnh khiến người ta khó mà tức giận. 

Ninh Quyện nghiến răng, cố gắng đè nén cơn tức giận vì chuyện cây trâm ngọc, sau đó nghe Lục Thanh Tắc lẩm bẩm: “Trên mặt không có chút thịt nào, lại gầy như vậy, sau này nếu không cao thêm thì làm sao đây...”

Lông mày tiểu Hoàng đế càng lúc càng nhướng cao.

Thấy tên tiểu tử này lại muốn cắn người, Lục Thanh Tắc đổi chủ đề: “Sắp tới thần sẽ cho Bệ hạ một bất ngờ, thời gian ra cung sắp đến, thần đi về trước đây.”

Nói xong, không đợi Ninh Quyện mở miệng, hắn lại ho khan một tiếng.

Ninh Quyện: “……”

Y hoài nghi Lục Thanh Tắc cố ý.

Lục Thanh Tắc quả thật không phải cố ý, uể oải mà nhắm mắt lại, cảm thấy mình đã ho ra chút sức lực cuối cùng, nhấp một ngụm trà nóng, sắc mặt trắng bệch như giấy Tuyên Thành của hắn trông khá hơn một chút, thậm chí còn cảm thấy choáng váng khi đứng dậy.

Ninh Quyện vô thức đưa tay ra muốn đỡ hắn, nhưng khi đưa ra được một nửa, y lại cứng ngắc thu tay về.

Cái lạnh của mùa xuân ở Yến Kinh vẫn chưa tan, mỗi ngày đều tốn thời gian và công sức đi lại, cho dù ngồi ngự liễn cũng thực sự rất mệt mỏi. Thái y đã khuyên Lục Thanh Tắc phải nghỉ ngơi thật tốt, căn cơ đã bị thương tổn, cần phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.

Lục Thanh Tắc quá gầy, khi ho lên, xương cốt cả người dường như không chống đỡ nổi, khiến người ta lo lắng sốt ruột.

Ninh Quyện nhíu mày, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng: “Trong Đoan Môn có phòng trực cho Chiêm sĩ hay Hầu phủ, không bằng ngươi ở lại trong cung đi.”

Lục Thanh Tắc cười khoát tay: “Không được, trong phủ có người chờ thần trở về.”

Mỗi ngày Trần Tiểu Đao đều đợi hắn trở về dạy nó đọc chữ, giờ phút này có lẽ nó đang ngồi xổm ở ngoài cửa cung, nói chuyện phiếm với Cấm Vệ quân.

Khuôn mặt Ninh Quyện từ từ phủ lên một tầng âm u, trên khuôn mặt nhỏ không có chút b·iểu cảm nào, nhìn chằm chằm bóng dáng Lục Thanh Tắc rời đi.

Có người chờ hắn trở về?

Người nào vậy?

Còn quan trọng hơn y sao?

Lục Thanh Tắc không phải chưa thành thân sao?

……Tại sao y chỉ có mình Lục Thanh Tắc, nhưng Lục Thanh Tắc lại còn có những người khác.

-/-

Edit: Jαdἕ 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play