˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷˷
Edit: Jαdἕ
∞∞∞∞
Lục Thanh Tắc hoàn toàn không hay biết tâm tư như mò kim đáy biển của tiểu Hoàng đế.
Sau đó trở về Lục phủ dạy Trần Tiểu Đao nhận biết chữ hôm nay, khi ôn bài xong, Lục Thanh Tắc đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lần trước: "Phạm đại nhân chưa đi Thiện Nhân Đường bốc thuốc sao?"
Trần Tiểu Đao gật đầu: “Thiếu chút nữa quên nói với ngài, hôm nay ta ra phố nói chuyện với hàng xóm của Phạm đại nhân.”
Trần Tiểu Đao một khi mở miệng thì rất kinh người, giống như phóng lao vậy, Lục Thanh Tắc đặt bút xuống, hứng thú nói: “Ngươi nói chuyện này khiến ta hết mệt nhọc.”
“Hắc hắc, ta nghe được một chuyện.” Trần Tiểu Đao rất tự hào vì có thể giúp Lục Thanh Tắc, vẻ mặt đắc ý nói: "Phạm đại nhân này tên là Phạm Hưng Ngôn, từ nhỏ đã mất cha, một tay mẫu thân nuôi lớn, từ nhỏ đã không thích học hành gì, nhưng lại bị mẫu thân bắt ép nên mới cố gắng học tập, sau này hắn ta thi đỗ công danh, rồi đổi đời."
Lục Thanh Tắc gật đầu, khớp với nguyên văn trong sách.
“Vì mẫu thân bị bệnh, Phạm đại nhân đã đi vay mượn bạc của hàng xóm và đồng liêu, hiện giờ ai nhìn thấy hắn ta cũng đều đi đường vòng, hắn ta chỉ có thể đem án thư trong nhà bán ra ngoài, ngày thường hắn ta sẽ ngồi xử lý công vụ ở trên tảng đá trong sân, mọi người thấy hắn ta hiếu thảo, nên không ai đến đòi nợ vào thời điểm này.”
Lục Thanh Tắc: “……”
Chuyện bát quái như vậy mà hỏi thăm cũng quá kỹ càng tỉ mỉ rồi, không hổ là ngươi, trùm xã giao, Trần Tiểu Đao.
Nhưng mà xem ra, Phạm Hưng Ngôn đã gần đến đường cùng.
Nếu Phạm Hưng Ngôn còn muốn cứu mẫu thân, cũng chỉ có thể khiêu chiến điểm mấu chốt của bản thân, là th·am ô hối lộ, nhưng với chức quan hiện tại của hắn ta, có muốn cũng không được nhiều.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ Phạm Hưng Ngôn hành động là tốt liền.
Lại qua mấy ngày, Lục Thanh Tắc vẫn tiến cung làm việc như thường lệ.
Vào một ngày nọ, khi ngự liễn vẫn chậm rãi tiến về Càn Thanh cung như thường lệ, đi được nửa đường, bỗng nhiên ngừng lại.
Ng·ay sau đó, bên ngoài truyền đến giọng nói: “Bên trong là người nào mà dám ngồi xe ngựa ở trong cung?”
Nội thị đánh xe hình như nhận ra đối phương, vội vàng trả lời: “Bẩm Thục Vương điện hạ, bên trong xe là Lục thái phó, bởi vì thân thể của Lục đại nhân ốm yếu, mỗi ngày lại phải đến dạy học cho Bệ hạ, lui tới vất vả, nên Bệ hạ đặc cách cho ngự liễn đưa đón Lục đại nhân.”
Lục Thanh Tắc vốn đang chuẩn bị từ từ vén mành xe lên nhìn, mí mắt giật giật, đầu ngón tay dừng lại.
Thục Vương Ninh Tông?
Trước đó vài ngày, Trình Văn Ngang có nói qua, Thục Vương sắp đến Kinh thành.
Đất phong của Thục Vương cách Kinh thành khá xa, tin tức Sùng An Đế băng hà, cho dù có nhanh đến mấy cũng phải mất mấy ngày mới truyền đến tin tức, vậy mà hiện giờ đã có mặt rồi sao?
Trong nguyên tác, thủ đoạn của Ninh Quyện quá mức tàn nhẫn, nên các phiên Vương đều rất thành thật, không có miêu tả gì về bọn họ.
Nhờ có sự nhắc nhở đặc biệt của Trình Văn Ngang, Lục Thanh Tắc nhờ Trường Thuận hỗ trợ hỏi thăm một chút, mới biết được cung đình bí sử không có đề cập trong sách.
Vị Thục Vương điện hạ này háo sắc đến liều mạng, thời điểm còn chưa có ra cung lập phủ, dám mơ ước cả phi tần trong hậu cung của, khi sự thật phơi bày, Hoàng đế tức giận đến mức suýt chút nữa rút kiếm gi·ết ch·ết gã, nhưng mẫu phi của Ninh Tông có gia thế lừng lẫy, cuối cùng chỉ có thể ném gã đi xa một chút, nhắm mắt làm ngơ.
Ninh Tông hừ lạnh một tiếng: “Ồ, chính là Lục thái phó thiếu chút nữa bị đám hoạn quan hành ch·ết sao? Tiểu Bệ hạ của chúng ta thật đúng là tôn sư trọng đạo a, cho lão sư của mình ngồi xe ngựa, vậy mà không cho thúc thúc là ta đây ngồi.”
Lời này thật quá bất kính, căn bản không không đem tiểu hoàng đế để vào mắt, nội thị đánh xe toát mồ hôi lạnh, không dám trả lời, chỉ có thể cười làm lành.
Ninh Tông lại liếc nhìn xe ngựa không hề có động tĩnh: “Sao nào, Đế sư cũng dám coi thường một Thân Vương nhỏ nhoi như bổn Vương à, thật là oan gia ngõ hẹp, thậm chí còn không ra chào hỏi.”
Lục Thanh Tắc: “……”
Lục Thanh Tắc chỉ có thể ho khan vài tiếng, khàn giọng nói: “Tham kiến Thục Vương điện hạ, hạ quan nhiễm phong hàn, sợ rằng sẽ lây cho thân thể kim tôn ngọc quý của Vương gia, không tiện gặp mặt, mong Vương gia thứ tội.”
Hắn vừa mở miệng, Ninh Tông vốn mang vẻ mặt u ám, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.
Mười ba tuổi, gã đã bắt đầu chìm đắm trong hoan lạc, tuổi càng lớn thì càng bắt bẻ, đối với mỹ nhân gã cũng phân chia ra mấy cấp bậc khác nhau, chấm điểm dựa theo từ dáng người, màu da, giọng nói đến khí chất.
Giọng nói phát ra từ phía sau mành xe không nhanh không chậm, tuy có hơi khàn, nhưng vẫn không che giấu được âm thanh trong trẻo như tiếng gõ vào băng ngọc, không những không mất đi vẻ vang vì khàn giọng, mà còn có thể mơ hồ gợi lên chút mơ màng vi diệu... Khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng ở trên giường, người nọ bị tr·a t·ấn đến mức giọng nói khàn khàn.
Là một cực phẩm.
Ninh Tông dựa theo giọng nói của người này, lập tức đưa ra kết luận như vậy.
Nghĩ đến trong xe nhất định mà một mỹ nhân tuyệt thế, vẻ u ám trên mặt sắp gây chuyện đã biến mất hơn phân nửa, ngược lại có chút hứng thú, nheo mắt nhìn xa giá: “Tiểu Bệ hạ không sợ lây bệnh phong hàn từ ngươi, bổn Vương sợ cái gì chứ? Lục thái phó, nếu ngươi không ra gặp mặt bổn Vương, thì bổn Vương sẽ tự mình vén rèm xe lên gặp ngươi."
Lục Thanh Tắc chậm rãi nhíu mày, suy nghĩ nên ứng phó như thế nào.
Ninh Tông đã nhiều năm không gặp được mỹ nhân nào ra hồn, những mỹ nhân được nuôi dưỡng trong phủ của gã đều nhạt nhẽo vô vị, càng nghĩ đến giọng nói vừa rồi, gã càng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, chỉnh lại y phục, vén tóc lên, tự cho là đúng đi đến xe ngựa, đưa tay định vén mành xe lên.
Ánh mắt Lục Thanh Tắc hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con nhưng không yếu đuối, còn mang theo một tia sắc bén: “Hoàng thúc, ngươi ngăn Thái phó của trẫm ở chỗ này, là muốn làm gì!”
Thì ra là Ninh Quyện.
Lục Thanh Tắc kinh ngạc nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ, vị tiểu Hoàng đế kia rõ ràng là vội vàng chạy đến, sắc mặt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Tông.
Hiện giờ tiểu Hoàng đế đã tới, nếu còn mạnh mẽ vén rèm, chính là không cho người ta mặt mũi.
Mặc kệ ở sau lưng nói như thế, Lục Thanh Tắc cho rằng Ninh Tông sẽ kiêng kỵ một chút, tuy Ninh Quyện không có thực quyền, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế.
Nhưng không ngờ Ninh Tông chỉ dừng lại một chút, rèm xe đã bị xốc lên.
Trước mắt đột nhiên sáng lên, hắn liền bắt gặp một đôi mắt nhìn hắn không chút kiêng dè.
Lục Thanh Tắc: “…………”
Xin lỗi.
Quên mất đây là một tên khốn, trâu bò đến mức dám nhúng chàm cả lão bà của lão cha mình.
-/-
Edit: Jαdἕ