Hách Lập Nghiệp dịu dàng vuốt ve gò má trắng nõn mịn màng của Trịnh Thi Lan, giọng đầy yêu chiều:

“Chờ tiền đền bù về, anh sẽ cho em bốn trăm vạn. Để em có thể sống an nhàn cả đời, không phải nhìn sắc mặt ai nữa.”

Trịnh Thi Lan cố gắng đè nén niềm vui sướng dâng trào trong lòng, cúi mắt giả vờ lo lắng:

“Nhưng… Trình Mạn có đồng ý không? Cô ấy có buồn không? Em không muốn phá hoại quan hệ vợ chồng của hai người đâu.”

Hách Lập Nghiệp cười lạnh, đầy tự tin:

“Em cũng nói rồi, anh và cô ta là vợ chồng, tiền đền bù cũng có một nửa của anh. Đến lúc đó, anh đem phần của mình cho em, cô ta có đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì.”

Nghe vậy, Trịnh Thi Lan hạnh phúc đến mức giả vờ đánh nhẹ lên ngực anh ta, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Lập Nghiệp, cảm ơn anh! Anh đúng là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa! Em yêu anh!”

Nghe xong kế hoạch của bọn họ, tôi buồn nôn đến mức nuốt không trôi miếng bánh đào trong tay.

Ha…

Lúc nhận tiền đền bù, đừng khóc ngược đấy nhé!

“Đi thôi, đi ký tên nào.”

Sáng sớm, Hách Lập Nghiệp đã hối thúc tôi.

Tôi lười biếng ngáp dài: “Ký gì cơ?”

“Em ngủ mơ à? Hôm nay đến văn phòng giải tỏa ký tên, xong là nhận tiền đền bù rồi!”

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: “Nhà mình có chỗ nào bị giải tỏa sao?”

Hách Lập Nghiệp vừa tự nhiên thắt cà vạt vừa liếc tôi một cái:

“Đừng giả ngu nữa, khu Tây Trường Bạch sắp bị giải tỏa, em đã mua nhà ở đó rồi mà, nhanh lên đi!”

Tôi cười nhạt, giọng điệu thản nhiên:

“Là anh đang ngủ mơ đấy chứ. Đó là nhà mẹ tôi mua.”

Ngay khoảnh khắc đó, tôi lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì đã có tầm nhìn xa.

Nếu căn nhà đứng tên tôi, tiền đền bù về, chẳng phải tôi sẽ phải chia đôi cho anh ta sao?

Anh ta xứng đáng sao?

Tôi khinh!

Hách Lập Nghiệp đơ người, mặt ngu ra.

“Em nói cái gì? Nhà là mẹ vợ mua? Là bà ấy trả tiền?”

“Đúng vậy.”

Hách Lập Nghiệp nổi điên, đỏ cả mặt:

“Em bị điên rồi à? Mua nhà là dùng tiền tiết kiệm chung của hai vợ chồng, dựa vào cái gì mà đứng tên bà ấy?!”

Nói xong, anh ta nắm chặt cổ tay tôi, lôi tôi ra khỏi cửa:

“Đi, ngay bây giờ, sang tên sổ đỏ lại cho anh!”

Vừa đi, anh ta vừa lẩm bẩm đầy khó chịu:

“Mẹ vợ cũng thật là, lớn tuổi thế rồi mà chẳng hiểu chuyện gì cả, chỉ biết gây thêm rắc rối cho con cái!”

Anh ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói:

“Nhà đó là mẹ tôi bỏ tiền ra mua, không viết tên bà thì viết tên anh chắc? Còn nói tôi mua nhà? Tôi lấy đâu ra tiền mà mua?”

Hách Lập Nghiệp nghiến răng, ánh mắt tức tối:

“Chúng ta đã để dành tổng cộng tám nghìn đồng tiền mua nhà, em đừng tưởng anh không biết! Căn số 2 vừa hay cũng tám nghìn!”

Tôi bật cười, rút tờ giấy vay nợ của anh ta viết cho mẹ tôi, quăng thẳng vào mặt anh ta.

“Anh đã lấy tiền từ mẹ tôi, chẳng lẽ tôi không phải trả? Hay mẹ tôi cũng phải nai lưng kiếm tiền nuôi cái nhà này?”

Mẹ tôi là giáo sư đại học về hưu, nhận lương hưu mức cao nhất, một tháng có 108 đồng, tổng cộng tiết kiệm được hơn tám nghìn.

Hách Lập Nghiệp mở miệng đòi thẳng tám nghìn từ bà, chỉ để lại cho mẹ tôi một hai trăm đồng tiền tiêu vặt.

Bây giờ, tôi dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm chung để trả lại cho mẹ, vừa khéo khớp với số tiền mua nhà!

Tôi chìa tay về phía anh ta, giọng điệu thản nhiên nhưng từng chữ như đâm vào tim anh ta:

“À đúng rồi, tiền tiết kiệm của nhà mình là tám nghìn, mỗi người một nửa.”

“Anh phải đưa tôi bốn nghìn!”

Hách Lập Nghiệp tức giận đến mức mất kiểm soát, đẩy mạnh tôi một cái.

Rầm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play