Nói xong, Hách Lập Nghiệp ngẩng đầu quan sát tôi, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

Nửa tháng nay, anh ta chạy khắp phố Tây khu Trường Bạch tìm nhà.

Khu vực đó vốn đã khan hiếm nguồn cung, sau khi có tin nội bộ về việc giải tỏa, càng có nhiều người đổ xô đến mua.

Anh ta tìm suốt nửa tháng mà vẫn không kiếm được căn nào.

Trùng hợp hôm nay, Hách Lập Nghiệp gặp lại chủ nhà cũ của căn số 2 mà tôi đã từng nhắc đến.

Khi hỏi thăm về nguồn nhà, tấm ảnh cưới của tôi và anh ta rơi ra từ ví, bị chủ nhà nhìn thấy.

Chủ nhà vô cùng ngạc nhiên, thẳng thắn nói:

“Chẳng phải vợ anh đã mua căn nhà của tôi rồi sao? Sao giờ còn đi tìm nhà ở khu này?”

Vừa nghe xong, cơn giận của Hách Lập Nghiệp lập tức bùng lên như lửa cháy ngút trời.

Trình Mạn đã lừa anh ta!

Con đàn bà này, dám lừa anh ta!

Trước đây, cô ta chưa bao giờ dám nói dối anh ta.

Không ngờ đi làm vài năm, có chút tiền, cánh cứng rồi à?!

Anh ta siết chặt tay, cố kiềm chế cơn giận, quay sang tôi, nghiến răng:

“Tôi không đồng ý! Tôi cũng đã xem thầy rồi, căn nhà đó hợp với tôi nhất!”

Tôi cười nhạt, buông một câu nhẹ bẫng:

“Anh sợ chết thì chúng ta ly hôn là xong.”

Sắc mặt Hách Lập Nghiệp lập tức trầm xuống, giọng lạnh lẽo như băng vỡ:

“Ly hôn? Cô đừng có mơ!”

Chỉ một giây sau, anh ta lại nhanh chóng đổi giọng, dịu dàng đến sởn gai ốc:

“Ý anh là… anh yêu em, anh không thể sống thiếu em.”

Không khí chợt im lặng.

Bị câu nói của anh ta làm ghê tởm đến mức chẳng buồn tiếp lời.

Trên đường về, Hách Lập Nghiệp cứ thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Chắc là đang tìm cách moi căn nhà ra khỏi tay tôi, để đem tặng cho Trịnh Thi Lan, lấy lòng cô ta đây mà.

Nhưng…

Anh ta mơ mộng hão huyền rồi!

Chủ nhà chuẩn bị chuyển đi thì tin tức khu này sắp giải tỏa lan truyền khắp nơi.

So với kiếp trước, tin tức này đến sớm hơn rất nhiều.

May mà chủ nhà là người hiểu chuyện, chỉ cảm thán rằng tôi may mắn, không làm ầm ĩ đòi chia tiền đền bù giải tỏa.

Nghĩ đến khoản tiền khổng lồ sắp vào tay, lòng tôi nhảy nhót không yên.

Ra đường, nhìn đâu cũng thấy đẹp, ngay cả cỏ dại ven đường cũng trông thật dễ thương.

Đi ngang qua cửa hàng cung tiêu, tôi tiện tay mua một hộp bánh đào để ăn mừng.

Vừa bước ra chưa được hai bước, tôi đột nhiên thấy Trịnh Thi Lan đang ôm gốc liễu ven đường khóc lóc thảm thiết.

Hách Lập Nghiệp đứng bên cạnh, ánh mắt đầy xót xa, dịu dàng giúp cô ta lau nước mắt.

“Hức hức… Lập Nghiệp, tiền đền bù tám trăm vạn đó vốn dĩ phải là của em!”

“Trình Mạn tại sao lúc nào cũng cướp đồ của em? Hồi trước cướp mất anh, khiến chúng ta yêu nhau mà chẳng thể ở bên nhau, giờ lại cướp đi khoản tiền đáng lẽ thuộc về em!”

Cô ta khóc đến khản giọng, đầu vùi trong lòng Hách Lập Nghiệp, tay đặt lên lưng anh ta mà vuốt ve từng vòng.

“Lập Nghiệp, chỉ có anh mới giúp được em. Anh biết mà, cơ thể em yếu ớt, không thể làm việc nặng, những kẻ đó lại luôn bắt nạt em vì em không có chỗ dựa. Nếu không có anh… em… em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa!”

Nói xong, cô ta bất ngờ lao khỏi vòng tay Hách Lập Nghiệp, chạy thẳng về phía hồ nước bên cạnh!

“Em làm gì vậy? Em chết rồi anh biết phải làm sao?!”

Hách Lập Nghiệp hoảng sợ tột độ, lập tức tóm chặt lấy tay cô ta, gầm lên đầy sợ hãi.

Sau đó, anh ta nâng cằm Trịnh Thi Lan lên, cúi xuống hôn cô ta thật mạnh.

Trịnh Thi Lan khẽ cứng người, nhưng ngay sau đó, cô ta kích động ôm chặt lấy anh ta.

Hai người quấn quýt bên hồ, say mê hôn nhau như đôi tình nhân đang chìm trong men tình.

Chỉ trong chốc lát, Trịnh Thi Lan mặt đỏ bừng, ngồi gọn trên đùi Hách Lập Nghiệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play