Tôi đập thẳng vào cạnh giường, một dòng máu đỏ từ trán chảy dọc xuống má.

Tôi đưa tay chạm vào vết máu, chợt bật cười.

Tốt quá rồi.

Bây giờ có lý do chính đáng để khiến đôi chó má kia phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!

Tôi không mang họ Trình nếu không lột sạch chúng!

Hách Lập Nghiệp lườm tôi một cái thật độc, nghiến răng nghiến lợi gằn giọng:

“Chờ đó mà xem, dám giở trò với tôi? Em sẽ hối hận đấy!”

Dứt lời, anh ta đùng đùng đẩy cửa bước ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tôi có hối hận hay không, chưa biết.

Nhưng Hách Lập Nghiệp chắc chắn sẽ hối hận!

Tôi ôm gương mặt đầy máu, vừa khóc vừa chạy thẳng đến nhà máy thép nơi Hách Lập Nghiệp làm việc.

Mục tiêu: Phòng giám đốc.

Vừa bước vào, tôi nức nở kêu oan:

“Giám đốc ơi, tôi thật là khổ quá! Ở nhà chăm sóc bố mẹ chồng, giặt giũ nấu nướng, vậy mà Hách Lập Nghiệp ở bên ngoài lăng nhăng, còn về nhà đánh tôi, đập đầu tôi vào tường!”

Tôi kéo tay giám đốc, nước mắt giàn giụa:

“Ngài là người công minh chính trực, phải làm chủ cho tôi!”

Giám đốc cố kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên, ra vẻ nghiêm túc mà hỏi han, an ủi.

Ông ta còn bảo trợ lý đi lấy thuốc, băng gạc, rồi đưa tôi thêm áo khoác để giữ ấm.

Trong lòng ông ta chắc hẳn đang cười thầm.

Chuyện là… cháu trai của giám đốc đang cạnh tranh vị trí trưởng phòng thu mua với Hách Lập Nghiệp.

Mấy ngày trước, thằng cháu sơ suất ngủ gật trong lúc làm việc, bị ghi lỗi, cứ nghĩ là hết cơ hội.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tôi đến đây khóc lóc tố cáo, chẳng khác nào dâng gối cho người buồn ngủ!

Hai mươi phút sau.

Trợ lý bước vào báo cáo:

“Báo cáo giám đốc, hôm nay Hách Lập Nghiệp không đi làm.”

Giám đốc đập bàn đánh ‘rầm’, mặt sa sầm:

“Tốt! Rất tốt! Không xin phép tức là tự ý nghỉ việc!”

Trợ lý khẽ lắc đầu, khẽ thở dài.

Anh ta thật sự không hiểu tại sao đúng vào thời điểm này, Hách Lập Nghiệp lại có thể hồ đồ đến vậy.

Chức trưởng phòng thu mua không chỉ có danh mà còn đầy lợi ích béo bở.

Một khi ngồi vào ghế đó, tiền sẽ ùn ùn chảy vào túi.

Tôi và giám đốc trò chuyện suốt một tiếng đồng hồ, cả hai đều rất hài lòng vì đạt được thứ mình muốn.

Tôi giúp cháu ông ta có được vị trí trưởng phòng thu mua, còn ông ta giúp tôi đòi lại bốn nghìn đồng mà Hách Lập Nghiệp còn nợ.

Đàm phán xong, tôi chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc đó, Hách Lập Nghiệp xuất hiện.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo chưa từng có, thậm chí còn tràn đầy hận ý.

“Giám đốc, vợ tôi không thể quyết định chuyện này được.”

Anh ta tóm chặt tay tôi, kéo tôi lại gần, gương mặt nhếch lên một nụ cười gượng gạo:

“Cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi, tức quá nên mới không suy nghĩ gì mà đổ oan cho tôi.”

Giám đốc nhìn anh ta đầy thất vọng, lắc đầu:

“Sự thật thế nào, tôi tự có phán đoán.

Đồng chí Trình cũng đã học đại học, là nhân tài xây dựng đất nước, cậu lại xem thường cô ấy như vậy, thật sự không nên!”

Sau đó, giám đốc ra lệnh cho trợ lý đưa tôi về.

Nhưng vừa bước ra khỏi nhà máy thép, chúng tôi bất ngờ bị một người đàn ông xa lạ chặn lại.

Người đó cao lớn, dáng vẻ đường hoàng, một phong thái khiến người khác không dám khinh nhờn.

“Là đồng chí Trình Mạn đúng không? Mẹ cô bảo tôi đứng đây đợi cô.”

Tôi ngớ người. Ai đây?

Người đàn ông tự giới thiệu tên là Lý Độ Xuyên.

Anh ta nói anh trai của mình là người mà tôi từng thuê làm vệ sĩ cho mẹ.

Nhưng do gia đình anh trai có chút chuyện, nên nhờ anh ta đến thay.

Tôi càng nhìn càng thấy kỳ lạ.

Khí chất này, làm gì có điểm nào giống một vệ sĩ?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play