Ký xong hợp đồng đặt cọc, từ cục quản lý nhà đất bước ra, tôi vịn vào lan can, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ một tháng nữa thôi, sổ đỏ sẽ thuộc về tôi.
Đời này, căn nhà này nhất định phải là của tôi!
Kiếp trước vào thời điểm này, tôi chạy đôn chạy đáo, vất vả tìm kiếm khắp nơi, xem qua không biết bao nhiêu căn nhà.
Cuối cùng, tôi do dự giữa hai căn.
Trong bữa cơm, tôi cẩn thận phân tích giá cả và ưu nhược điểm của cả hai căn cho chồng tôi – Hách Lập Nghiệp để xin ý kiến.
Chưa nghe hết thông tin về căn số 1, anh ta đã qua loa phất tay, bảo tôi thích mua đâu thì mua, thậm chí còn thờ ơ buông một câu:
“Ở đâu chẳng là ở?”
Tôi không chịu bỏ qua, tiếp tục kể đến căn số 2 ở phố Tây, quận Trường Bạch.
Nghe đến đây, anh ta lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên, vội xác nhận lại địa chỉ.
Sau đó, không chút chần chừ, ra lệnh cho tôi mua căn số 1, rồi vội vàng cầm áo khoác rời đi.
Tôi trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, quyết định hôm sau sẽ đi xem lại cả hai căn lần cuối để đưa ra lựa chọn chắc chắn nhất.
Nhưng sáng hôm sau, khi tôi đến gặp chủ nhà, họ báo rằng căn số 2 đã có người mua.
Tôi hụt hẫng, không còn lựa chọn nào khác ngoài mua căn số 1.
Không lâu sau, căn số 2 được giải tỏa, giá trị từ tám ngàn tệ tăng vọt lên tám triệu.
Người mua nó…
Chính là mối tình đầu của chồng tôi.
Cũng là ánh trăng sáng mà anh ta mãi không quên—Trịnh Thi Lan.
Cô ta một bước lên trời, trở thành nữ đại gia nổi tiếng nhất thành phố, sống những ngày tháng vô ưu vô lo.
Mỗi ngày chỉ cần ca hát, khiêu vũ, con cái và việc nhà đều có người giúp việc lo liệu.
Còn tôi…
Không chỉ phải hầu hạ bố mẹ chồng khó chiều, mà còn phải chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ, quần áo cho Hách Lập Nghiệp.
Gánh nặng gia đình đè ép đến mức tôi không thể thở nổi.
Tôi không thể không ghen tị với số phận may mắn của Trịnh Thi Lan, cũng hận chính mình vì ngày đó đã chậm một bước.
Khi ấy, chủ nhà rõ ràng nói tôi là người duy nhất đi xem nhà, vì thế tôi mới chủ quan, không vội đặt cọc.
Không ngờ chỉ sau một đêm, căn nhà đã bị mua mất.
Khi tôi than thở với Hách Lập Nghiệp, anh ta liếc mắt nhìn tôi đầy khó chịu, buông lời lạnh nhạt:
“Em đừng có mà ghen tị, đó là do số Thi Lan tốt, mua xong là được đền bù!”
“Nếu là em mua, có khi người ta lại chẳng thèm giải tỏa đâu. Em có biết mình đen đủi đến mức nào không?”
Tôi sững người, nghẹn họng không thốt nổi một lời.
Từ đó, tôi và Hách Lập Nghiệp càng lúc càng không có gì để nói với nhau.
Anh ta cũng ngày càng không thích về nhà, lần nào cũng viện cớ công việc bận rộn, để mặc tôi một mình gánh vác cả gia đình.
Tôi không một phút nào được ngơi nghỉ.
Không phải bố mẹ chồng gọi, thì cũng là con cái cần chăm sóc.
Cuối cùng, tôi kiệt sức, bệnh liệt giường từ năm năm mươi tuổi.
Trước lúc chết, Trịnh Thi Lan xách theo một giỏ hoa quả đến thăm tôi.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác dạ cao cấp, tóc xoăn đen nhánh buộc thành búi tóc lỏng lẻo nhưng vẫn đầy đặn.
Rõ ràng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn chỉ như ba mươi mấy, thanh lịch mà xinh đẹp.
Cô ta trông thấy tôi nằm co ro trong căn phòng chật chội, ẩm thấp, tối tăm.
Cô ta sợ hãi!
Lại kinh ngạc!
Sau đó, cô ta nắm chặt tay tôi, đôi mắt rưng rưng, giọng đầy chân thành và cảm kích:
“Mạn Mạn, chị thật vĩ đại! Cảm ơn chị năm xưa đã giúp tôi tìm nhà, còn để mẹ chị rút hết tiền hưu trí giúp tôi mua nhà toàn bộ!”
Cô ta xúc động đến mức nói năng lộn xộn, liên tục bày tỏ sự biết ơn sâu sắc, nói rằng không ngờ tôi sống trong một căn nhà rách nát như thế, mà vẫn hào phóng giúp cô ta.
“Tôi không biết phải cảm ơn chị thế nào mới đủ!”
Cuối cùng, cô ta tựa vào lòng Hách Lập Nghiệp, khóc lóc đầy yếu đuối:
“Mạn Mạn khổ sở thế này, mà em lại ôm tám triệu tiền đền bù giải tỏa, em thực sự thấy cắn rứt lương tâm quá…”
Đến lúc này, tôi mới hiểu ra!
Hóa ra, Hách Lập Nghiệp từ lâu đã biết tin nội bộ rằng khu vực căn số 2 sẽ bị giải tỏa.
Nhưng anh ta không tìm được nguồn nhà phù hợp.
Sau khi vô tình nghe tôi nhắc đến căn số 2, anh ta mừng như điên!
Ngay lập tức chạy đến nhà mẹ tôi, lừa gạt toàn bộ tiền hưu trí của bà, vội vã đưa Trịnh Thi Lan đi mua nhà.
Anh ta còn đặc biệt dặn dò mẹ tôi không được nói với tôi.
“Mạn Mạn là người sĩ diện, nếu cô ấy biết chuyện, sẽ cảm thấy khó xử.”
Vậy là mẹ tôi cứ thế giấu tôi suốt bao năm!
Không trách được…
Không trách được mẹ tôi – một giáo sư đại học về hưu – lại phải đi nhặt rác để sống!
Tôi nằm trên chiếc giường gỗ cũ kỹ mục nát, tức đến mức hộc máu ngay tại chỗ, oán hận chất vấn Hách Lập Nghiệp:
“Anh có còn là con người không?!”
Anh ta thờ ơ nhún vai, giọng nhẹ bẫng, chẳng chút quan tâm:
“Em chịu khổ quen rồi, nhưng Thi Lan thì khác. Giờ em sắp chết rồi, còn so đo làm gì?”
Cuối cùng… tôi chết trong uất hận.
Linh hồn tôi trôi lơ lửng, tận mắt chứng kiến ngay khi tôi vừa tắt thở, Hách Lập Nghiệp lập tức dọn sang biệt thự của Trịnh Thi Lan.
Cuộc sống của họ hạnh phúc, ngọt ngào, khiến người ta phải ghen tị.
Thì ra, những năm qua anh ta không về nhà, là vì bận chăm sóc Trịnh Thi Lan trong biệt thự.
Thì ra, cưới tôi, chỉ là để có người chăm sóc bố mẹ già khó tính và lo lắng đám họ hàng nghèo khổ dưới quê.
Anh ta xót xa cho Trịnh Thi Lan, không nỡ để cô ta bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó.