Editor: Quỳnh Anh 💕

Lúc này, Trần Thanh Dư đóng cửa lại, chắc chắn then cài thêm một lần nữa.

“Mẹ ơi…”

Một giọng nói khàn khàn, non nớt vang lên. Cô cúi xuống, nhìn thấy đứa con trai nhỏ đang níu lấy vạt áo mình, ánh mắt hoảng sợ, bất an. Trần Thanh Dư khẽ xoa đầu con, dịu giọng dỗ dành:

“Không sao đâu, con với em ngoan nhé.”

Đừng nhìn là sinh đôi, nhưng cô vừa nhìn đã nhận ra ngay, đây là anh trai, còn đứa bé kia là em gái.

Cô không bật đèn ngay, mà đi vào buồng trong, kéo rèm cửa lại, sau đó mới bật đèn lên. Từ lúc bước vào nhà đến giờ, cô chưa thực sự quan sát kỹ. Bây giờ nhìn kỹ lại… Căn nhà này, ngoài bốn bức tường ra thì chẳng có gì. Ngoài cái giường đất, chỉ còn một chiếc quầy gỗ nhỏ, trên tường dán ảnh lãnh tụ, ngoài ra trống huếch trống hoác.

Ánh mắt cô quét xuống sàn nhà, nhìn lướt qua bà cụ Triệu vẫn đang giãy giụa trên đất, nhưng chẳng thèm để tâm, chỉ bình tĩnh đi tới lục soát trên người bà ta. Không bao lâu sau, cô tìm thấy chìa khóa. Bà cụ Triệu vốn nổi tiếng keo kiệt, đến cả tủ chạn trong nhà cũng khóa chặt, sợ con dâu lén ăn vụng.

Cô mở tủ chạn ra. Bên trong có một cái giỏ trứng gà, tầm hơn mười quả. Một bát thịt kho, mấy cái màn thầu lớn, một ít rau củ thừa. Nhìn đến đây, cô chợt nhớ ra — đây là phần đồ ăn dư trong mâm cúng hôm làm đám cho Lâm Tuấn Văn.

Mặc dù nói là đồ thừa, nhưng thực chất bà cụ Triệu đã cố tình giữ lại.

“Lộc cộc… lộc cộc…”

Bụng cô réo lên, mấy ngày rồi cô không được ăn uống tử tế, bây giờ đói đến mức không nhịn nổi nữa.

“Lộc cộc… lộc cộc…”

Lại một tiếng réo nữa, nhưng lần này không phải từ bụng cô. Cô quay đầu lại, thấy hai đứa nhỏ đang đứng ngây ra trước tủ chạn, mắt mở to trông mong, nuốt nước miếng liên tục.

Trần Thanh Dư chợt nghẹn lại.

Hai đứa nhỏ này đã mấy ngày rồi chưa được ăn cơm tử tế?

Hai ngày nay cô hôn mê, còn mấy ngày trước…

Cô đắm chìm trong nỗi đau mất chồng, hoàn toàn không để ý đến con mình. Nghĩ đến đây, trong lòng cô nhói lên.

Cô đưa tay ấn nhẹ vào ngực mình, cố trấn tĩnh. Thực ra, từ trước đến giờ, cô không phải kiểu người thích trẻ con. Nhưng khi nhìn hai đứa nhỏ này, cảm giác xót xa lại dâng lên theo bản năng.

Trần Thanh Dư cảm giác như mình chính là Trần Thanh Dư của thời đại này, có lẽ đây chính là kiếp trước của cô. Nếu không, sao lại trùng hợp đến vậy, cùng tên, cùng diện mạo, ngay cả số phận cũng tương đồng. Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

“Hai đứa tìm ghế mà ngồi đi, mẹ quấy trứng cho ăn.”

Tiếng “ực” vang lên rõ to, hai đứa nhỏ đồng loạt nuốt nước miếng, mắt sáng rực nhưng cũng đầy e dè. Cậu bé Tiểu Giai rụt rè nói:

“Bà nội sẽ đánh…”.

Hai đứa sinh đôi, anh trai là Tiểu Giai, em gái là Tiểu Viên. Trứng gà đối với chúng là thứ quý giá nhất trên đời, chỉ khi bố còn sống, bố mới dám lén cho ăn, còn bà nội thì không những không cho, mà nếu phát hiện còn đánh đòn. Tiểu Giai nhìn mẹ đầy mong mỏi, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

“Bị đánh đau lắm…”.

Tiểu Viên cũng lí nhí theo: “Con không ăn đâu…”.

Nhìn hai đứa nhỏ gầy gò, rụt rè đến mức không dám ăn cơm, lòng cô bỗng quặn lại. Cô ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định nhìn hai con, chậm rãi nói:

“Nhà này, từ giờ mẹ làm chủ. Mẹ nói ăn được, tức là được!”.

Cô chỉ vào cái ghế gần bếp, giọng cứng rắn: “Lại đây ngồi xuống!”.

Hai đứa nhỏ dù còn e dè nhưng vẫn ngoan ngoãn bò lên ghế, không dám rời mẹ nửa bước, càng không dám bước chân vào buồng trong.

Cô múc nước, rửa sạch nồi, đảo mắt nhìn quanh, không thấy dầu ăn đâu. Đúng lúc đó, cô phát hiện một mảnh vải thấm dầu đặt trong bát, mới chợt nhớ ra. Dầu ăn thời này quý như vàng, nhà nào cũng ăn dè, phần lớn đều dùng cách này, lấy vải dầu lau qua chảo sắt để nấu. Không chần chừ, cô lấy vải dầu lau một vòng quanh nồi, sau đó đập thẳng sáu quả trứng vào chảo. Tiếng trứng sôi xèo xèo, mùi thơm lập tức lan khắp nhà.

“Ực”. Một tiếng nuốt nước miếng cực lớn vang lên, cô quay lại, thấy hai đứa nhỏ tròn xoe mắt, nước miếng suýt chảy ra ngoài. Chính cô cũng không nhịn được, cảm giác thèm thuồng đến mức chỉ muốn úp cả mặt vào chảo. Trứng xào nhanh chóng chín vàng ươm, thơm nức, cô bưng ra khỏi nồi, rồi nhanh tay đổ nước vào nồi hấp màn thầu. Trong một phút bốc đồng, cô lấy hết cả rổ màn thầu ra hấp, còn bỏ thêm hai đĩa đồ ăn nguội.

Khi thức ăn được bưng lên, hai đứa nhỏ trố mắt nhìn mẹ, nước miếng chảy ròng ròng nhưng vẫn không dám động đũa. Cô gắp một miếng trứng, bỏ vào miệng nhai, nước mắt bỗng rơi lã chã.

Trời ơi, sao mà ngon thế! Chỉ là một miếng trứng gà thôi mà cô đã cảm động muốn khóc. Hai đứa nhỏ hoảng hốt, lo lắng nhìn mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc…”.

Cô lau vội nước mắt, cười trấn an: “Mẹ không sao!” rồi hỏi: “Hai đứa tự ăn được không?”.

Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu lia lịa, cô đẩy mâm thức ăn qua: “Thế thì ăn đi.”.

Tiểu Giai ngập ngừng một chút rồi nói:

“Mẹ cũng ăn đi!”.

Bên cạnh, Tiểu Viên cũng gật đầu thật mạnh. Cô xoa đầu hai con, cười dịu dàng:

“Mẹ ăn màn thầu, thấy không? Mẹ hấp nhiều lắm, có mà ăn, hai đứa cứ ăn đi!”.

Hai đứa nhỏ chớp mắt nhìn mẹ một lát, còn hơi do dự. Cô nhướng mày, giọng nghiêm túc: “Ăn nhanh lên, không là mẹ giận đấy!”.

Hai đứa lập tức cắm đầu cắm cổ ăn, thìa khua loạn xạ, nhai cũng không kịp nhai, cứ thế nuốt chửng.

Nhìn hai đứa con ăn ngon lành, cô mới quay lại kiểm tra nồi. Màn thầu còn chưa nóng hết, cô tranh thủ cầm chìa khóa mở tủ chạn. Trong nhà còn gì ăn được, cô phải kiểm kê lại một lượt. Bên trong có một bao bột mì nhị hợp, một túi cao lương, gạo thì chỉ còn non nửa túi.

Cô chấm cằm suy nghĩ, rồi quay lại nhìn hai đứa nhỏ. Bọn nhỏ ăn đến quên trời quên đất, đầu gần như chúi hẳn vào mâm, thìa múa loạn xạ, nhai cũng chưa kịp nhai, chỉ biết xúc rồi nuốt.

Cô bất lực cười, xoa xoa đầu hai đứa: “Từ từ thôi, không ai tranh của các con đâu.”.

Xong xuôi, cô quay vào buồng trong. Bà cụ Triệu vẫn bị trói chặt, nằm co ro một góc, giãy giụa không ngừng. Cô hít sâu một hơi, bước tới, kéo bà ta lết vào góc tường, sau đó đi thẳng đến giường, giật phắt cái chăn xuống rồi quăng mạnh lên người bà ta.

Bà cụ Triệu: “!!!”.

Con dâu khốn kiếp này lại muốn làm gì nữa!?

Trong đầu bà ta chỉ còn một ý nghĩ:

Cứu, cứu tôi với! Ai tới cứu tôi!

Nhưng cho dù bà có vùng vẫy thế nào, vẫn không thoát nổi.

Trong khi đó, Trần Thanh Dư chẳng buồn để tâm, toàn bộ suy nghĩ của cô lúc này chỉ còn mỗi một chữ: đói!. Cô ngửi thấy mùi màn thầu bốc lên, bụng réo ầm ầm, toàn thân như đang gào thét: Tôi đói! Tôi đói! Tôi đói lắm rồi!

Quay lại giường, cô sững người khi thấy hai đứa nhỏ đã ăn hết sáu quả trứng gà, lúc này đang thay phiên nhau… liếm sạch mâm.

Cô nhướng mày, hỏi: “Hai đứa chưa no à?”.

Hai đứa nhỏ đồng loạt ôm bụng, giọng mềm nhũn: “No rồi ạ…”.

Bọn nhỏ đã lâu lắm rồi chưa được ăn một bữa ngon như vậy.

Cô gật đầu, nhìn hai đứa nhỏ gầy nhom, trong lòng không khỏi nhói lên. Chắc mấy hôm nay chúng cũng không ngủ được. Cô nhanh chóng bế bọn trẻ đặt lên giường, nhưng khi vừa nằm xuống, cơn mệt mỏi ập đến, cả người như muốn rã rời.

Thân thể này vốn đã ốm yếu, lại mấy ngày không ăn uống tử tế, không mệt mới lạ.

Cô nhẹ nhàng đắp chăn cho bọn trẻ, dặn dò: “Ngủ đi.”

“Mẹ…”

Hai đứa nhỏ lập tức níu chặt lấy tay cô, ánh mắt lo lắng. Chúng sợ ngủ dậy sẽ không còn thấy mẹ nữa, giống như hôm đó, bố chúng ra khỏi nhà rồi không bao giờ quay về nữa. Cô cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ bé đang bấu chặt lấy mình, giọng dịu dàng:

“Buông tay ra nào, mẹ đi lấy màn thầu.”.

Tiểu Giai lí nhí: “Dạ…”

Cô nhìn con trai, chợt hỏi: “Con còn muốn ăn không?”.

Tiểu Giai lập tức sáng mắt, gật đầu lia lịa. Cô bật cười: “Thế thì ăn thêm chút nữa.”

Bà cụ Triệu đang bị trói trong chăn, nghe thấy vậy thì suýt phát điên. Bà ta vẫn còn đây mà hai đứa nhãi ranh kia không nhìn thấy sao!?. Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi hai con sói con. Chúng nó không nhớ đến bà nội sao!?.

Bà cụ gào thét ú ớ trong lòng, nhưng miệng bị nhét chặt, chỉ có thể mắng chửi thầm, càng nghĩ càng tức đến phát điên.

Trong khi đó, Trần Thanh Dư đã bưng đồ ăn lên giường. Cô bẻ một miếng màn thầu nhỏ đưa cho mỗi đứa rồi dặn: “Hai đứa ăn trứng gà rồi, không được ăn nhiều nữa, kẻo đầy bụng.”. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, cầm lấy bánh, từ từ nhai.

Cô không thể chờ thêm nữa, lập tức cầm nguyên cái màn thầu, cắn một miếng to. Mềm, xốp, thơm phức! Cô cắm đầu cắn từng miếng, vừa nhai vừa cảm thấy như một cái giếng không đáy. Một cái, hai cái, ba cái… liên tiếp ăn sạch cả đống màn thầu mà vẫn không thấy no.

Cô đảo mắt nhìn rổ bánh, rồi quyết đoán ăn sạch toàn bộ!

Ngay cả một gã đàn ông to khỏe cũng chưa chắc đã ăn hết mười cái màn thầu trong một lần, vậy mà cô ăn hết cả rổ. Vậy mà vẫn chẳng có cảm giác no bụng!

Cô quay sang hai đứa nhỏ: “Hai đứa ngủ trước đi, mẹ chưa no, mẹ còn phải nấu thêm!”. Hai đứa nhỏ tròn mắt ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Cô đứng dậy, trong lòng có chút luyến tiếc khi phải đụng đến số lương thực dự trữ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định hấp một nồi lớn bánh ngô, tiện tay cho thêm chút bột mì để bánh mềm hơn. Thời này, bánh ngô khô khốc, nuốt xuống còn nghẹn, cô mà không thêm bột thì ăn kiểu gì?

Cô không dám động đến bát thịt kho tàu, không phải vì tiếc mà vì cơ thể này quá yếu, thiếu nước, ăn vào sợ lại đi ngoài.

Lúc nhóm lửa, cô bỗng nhớ ra một chuyện.

Lúc nãy, khi về đến nhà, bà cụ Triệu còn đang ăn vụng gà quay. Nhưng… nửa con gà còn lại đâu!?

Lúc đánh nhau, cô nhớ bà ta có ném nó lên bệ bếp. Nhưng bây giờ nhìn lại, không thấy đâu nữa!?

Mẹ kiếp!

Có kẻ nhân lúc hỗn loạn tranh thủ mượn gió bẻ măng!?

Cô nghẹn lời, trong lòng chửi thầm một trận. Cái gì cũng có thể trộm, đến cả nửa con gà cũng không tha!.

Nhưng thôi, cô chẳng còn hơi sức mà truy xét.

Cô tiếp tục nhóm lửa, cầm một khúc củi lên, định chẻ nhỏ ra. Nhưng vừa cầm vào, cô bỗng khựng lại.

Cô nhìn khúc củi trong tay, do dự một giây, rồi bất ngờ dùng sức bẻ mạnh — “ Rắc!”.

Khúc củi gãy đôi!

Cô tròn mắt kinh ngạc.

Cô chưa từng có sức mạnh như vậy!

Cô cúi xuống, nhặt thêm bốn, năm khúc củi, thử bẻ một lần nữa.

“Rắc! Rắc! Rắc!”

Tất cả đều gãy trong một lần bẻ!

Đây không phải là sức lực của Trần Thanh Dư yếu ớt trước kia…

Mà là của cô!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play