Editor: Quỳnh Anh 💕

“Con ơi, sao con nỡ bỏ lại mẹ thế này! Con đi rồi, mẹ biết sống sao đây? Ông trời ơi, sao lại bất công như vậy, con trai tôi ngoan ngoãn, hiếu thuận như thế, sao lại ra đi chứ! Con đi rồi, cả nhà này biết làm sao mà sống đây! Mẹ không sống nổi nữa, không sống nổi nữa! Con ơi, chờ mẹ với!”

Thanh Dư nửa tỉnh nửa mê, bên tai không ngừng vang lên tiếng khóc ai oán.

Giọng đàn bà khàn đặc vì gào khóc, nghẹn ngào đến xé lòng: “Con ơi, sao con lại bỏ mẹ ra đi? Con nhẫn tâm như thế sao? Mẹ phải làm sao đây! Con thật sự nhẫn tâm quá mà…”

“Ông trời bất công quá! Tại sao người chết lại là con trai tôi, tại sao chứ…”

“Còn cô nữa, đồ sao chổi! Chồng cô chết mà cô không rơi nổi một giọt nước mắt! Ngay từ đầu tôi đã không nên đồng ý để cô bước vào cửa, cô là điềm xấu! Cô trả con tôi lại đây, trả con lại cho tôi! Tôi đánh chết cô! Tại sao người chết không phải là cô cơ chứ!”

Một lực kéo mạnh khiến Thanh Dư loạng choạng, chưa kịp phản ứng thì đã bị đẩy ngã xuống đất. Cả người cô đổ nhào về phía trước, đầu va thẳng vào tường, ngay lập tức máu chảy ròng ròng trên trán…

“Trời ơi, cứu người! Mau cứu người!”

“Vợ Tuấn Văn đâm đầu vào tường rồi!”

“Vợ Tuấn Văn tự sát rồi!”

“Mau đưa cô ấy đi bệnh viện!”

Cả căn nhà phút chốc trở nên hỗn loạn. Ngay cả người đàn bà ban nãy còn đang lớn tiếng mắng chửi cũng phải im bặt, giống như con gà mái già bị bóp cổ. Nhưng chẳng bao lâu sau, bà ta lại tiếp tục gào lên:

“Nó chỉ đang giả vờ thôi! Con đĩ này chỉ biết dọa người! Đều là tại nó, nếu không có nó, con tôi đã không phải chết! Nó là đồ sao chổi, ai đối xử tốt với nó, nó khắc chết người đó!”

“Thôi đi, chị dâu! Bớt mê tín phong kiến lại đi!”

Giữa tiếng kêu la, tiếng khóc thảm thiết của hai đứa nhỏ vang lên đầy tuyệt vọng. Hai bé con chỉ mới hai, ba tuổi, đầu đội khăn tang trắng, áo quần xộc xệch, ngồi bệt dưới đất, mặt mũi lấm lem nước mắt:

“Mẹ ơi, đừng chết… Mẹ ơi!”

Người trong làng bắt đầu xôn xao.

“Mau lên, mau giúp một tay đưa cô ấy đến bệnh viện! Chị dâu, bà cũng nhanh lên! Nếu vợ Tuấn Văn mà chết thật, bà tính sao? Còn hai đứa nhỏ nữa!”

Người đàn bà vừa khóc vừa gào thét, mắt sưng húp, vẫn kiên quyết gằn giọng:

“Chết thì chết! Con trai tôi còn chẳng còn nữa, tôi quan tâm đến nó làm gì! Nó chết cũng vừa hay, xuống dưới mà hầu hạ con trai tôi!”

Bà ta căm hận trừng trừng nhìn cô con dâu cả đầu đầy máu, lạnh lùng nói:

“Tất cả đều là tại nó! Đồ sao chổi!”

“Đủ rồi!!!”

Một giọng đàn ông nghiêm nghị vang lên, cắt ngang lời bà ta. Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trung niên dáng người vạm vỡ, tóc húi cua gọn gàng, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Ông ta nhìn bà lão bằng ánh mắt sắc lạnh, lớn giọng:

“Nếu bà muốn gây chuyện thì ra ngoài mà nói, đừng làm loạn ở đây! Bà có biết tình hình bây giờ như thế nào không? Tôi thấy bà sống sung sướng quá rồi nên muốn ngồi tù có phải không?”

Bà lão lập tức im bặt.

Người đàn ông quay sang chỉ huy:

“Đại Sơn Tử, vợ cậu, mấy chị em phụ nữ, mau lại đây giúp một tay! Khu tập thể của chúng ta không thể để xảy ra án mạng được!”

“Tới ngay đây!”

Những người nãy giờ chỉ đứng xem cũng vội vàng lao đến. Một nhóm người ba chân bốn cẳng khiêng Thanh Dư đặt lên xe đẩy tay. Xe lắc lư chòng chành, cơ thể cô như bị xóc nảy theo từng nhịp chuyển động. Giữa cơn mê man, cô mơ hồ nghe thấy tiếng khóc trẻ con bên tai, gọi hai tiếng:

“Mẹ ơi… Mẹ ơi…”

Là ai đang gọi cô?

Thanh Dư không còn chống đỡ nổi nữa. Ý thức dần chìm vào bóng tối.



Cô nằm mơ.

Trong giấc mơ, cô thấy một cuộc đời ngắn ngủi, mịt mờ của một cô gái nhỏ.

Cô bé ấy tên là Trần Thanh Dư.

Mẹ mất sớm, chưa đầy một tháng sau, cha đã cưới vợ mới. Không những có thêm một người chị kế, Thanh Dư còn lần lượt có ba đứa em trai cùng cha khác mẹ. Mẹ kế là công thần của gia đình, còn cô, chỉ là một kẻ thừa thãi.

Cũng may ông bà ngoại còn thương cháu, lén lút trợ cấp cho cô, kiên quyết bỏ tiền ra cho cô đi học. Nhờ vậy, cô mới có chút an ủi trong tuổi thơ cô độc. Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu, khi Thanh Dư vừa vào cấp hai, người cậu ruột – người duy nhất luôn quan tâm đến cô – vì trượng nghĩa cứu người mà bỏ mạng.

Cậu còn chưa kịp lập gia đình, cả nhà ông bà ngoại chỉ còn lại hai người già lẻ loi.

Dẫu sao, ông bà vẫn có chút của ăn của để, cuộc sống không đến mức quá chật vật. Nhưng số phận lại chẳng buông tha.

Mấy năm sau, khi Thanh Dư vừa đến tuổi trưởng thành, ngỡ rằng mọi thứ đã dần tốt đẹp, thì biến cố lại ập đến.

Vì từng có thời gian du học, ông ngoại trở thành đối tượng bị giám sát. Gia đình bị điều tra, chịu sức ép quá lớn. Không muốn liên lụy đến cháu gái, ông bà ngoại chọn cách tự kết liễu đời mình.

Cơn ác mộng kéo dài ấy, dường như, vẫn chưa có hồi kết.

Sau khi mất đi hai người thân duy nhất từng quan tâm đến mình, cuộc sống của Trần Thanh Dư lại càng thêm khốn khó. Vốn dĩ cô đã chẳng được coi trọng trong nhà, bây giờ cha cô – ông Trần – cùng mẹ kế lại càng thấy cô chướng mắt.

Dưới sự xúi giục của mẹ kế, ông Trần có ý định ghi danh cho cô đi xuống nông thôn. Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời, Trần Thanh Dư dám liều lĩnh làm một chuyện lớn. Cô lén lấy sổ hộ khẩu, tìm đến người bạn cũ thuở sơ trung – Lâm Tuấn Văn. Hai người lén lên phố, làm thủ tục xin giấy giới thiệu kết hôn.

Lâm Tuấn Văn và Trần Thanh Dư vốn là bạn học cấp hai. Cả hai đều là những đứa trẻ đáng thương trong mắt người khác – cô là con gái không được cha mẹ yêu thương, còn anh, mất cha từ nhỏ, mẹ góa con côi, sống cuộc đời kham khổ.

Họ chẳng có người bạn thân nào khác ngoài nhau.

Lần này, Lâm Tuấn Văn không chút do dự mà gật đầu đồng ý cưới cô. Đây có lẽ là chuyện táo bạo nhất mà anh từng làm trong đời. Nhưng cũng chính vì điều đó mà bà cụ Triệu, mẹ của anh, căm hận cô con dâu này đến tận xương tủy.

Trần Thanh Dư về làm dâu chưa đầy nửa năm đã mang thai, sau đó sinh ra một cặp long phụng thai. Nhưng dù có cháu nội, cô vẫn chẳng được bà cụ Triệu đối xử tốt hơn chút nào. Bà ta không chửi mắng thì cũng chì chiết, mở miệng ra là gọi cô “sao chổi”, lúc thì “đồ đĩ con”.

May mắn thay, Lâm Tuấn Văn vẫn luôn đối xử tốt với cô, hết lòng bảo vệ vợ. Dù cuộc sống của hai vợ chồng vất vả, nhưng ít nhất họ vẫn hòa thuận. Tưởng rằng cứ thế mà yên ổn sống qua ngày, nhưng nào ngờ…

Mấy ngày trước, khi đang trên đường đi làm, Lâm Tuấn Văn vô tình thấy có kẻ trộm cắp. Anh xông vào ngăn cản, nào ngờ lại bị một nhát dao chí mạng trúng ngay động mạch chủ. Người còn chưa kịp đưa tới bệnh viện thì đã trút hơi thở cuối cùng.

Một cái chết bất ngờ, bỏ lại cả gia đình bơ vơ, cũng hoàn toàn đánh gục Trần Thanh Dư.

Hôm nay chính là ngày đưa tang.

Từ nghĩa trang trở về, cô lặng lẽ uống thuốc chuột…

Suốt cuộc đời này, cô đã trải qua quá nhiều sự chia ly, quá nhiều cái chết, đến cuối cùng, cũng không thể gắng gượng nổi nữa.

Nhưng rồi… khi mở mắt ra, cô vẫn còn sống.

Không đúng, không phải cô vẫn sống…

Mà là một người khác đã trở thành Trần Thanh Dư.

Cô cũng tên là Thanh Dư, trong một tai nạn hàng không, bằng cách nào đó, cô đã xuyên về 50 năm trước, trở thành một góa phụ trẻ tuổi tên Trần Thanh Dư.

Tất cả những ký ức của người kia, như thủy triều ào ạt tràn vào tâm trí cô…

Thanh Dư không biết mình đã ngủ bao lâu. Khi cô tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là hai đứa nhỏ nhỏ, bẩn thỉu, dẩu mông nằm sấp bên mép giường ngủ thiếp đi. Khuôn mặt hai đứa loang lổ bẩn đen bẩn trắng, nhìn là biết đã khóc đến kiệt sức.

Cô biết, đây chính là hai đứa con sinh đôi Tiểu Giai và Tiểu Viên, con của “Trần Thanh Dư”.

Mà bây giờ, cô chính là Trần Thanh Dư.

“Vợ của Tuấn Văn, cô tỉnh rồi à?”

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên. Từ ngoài cửa, một người phụ nữ tóc ngắn bước vào, tay xách theo một phích nước nóng, vừa đi vừa nói: “Tôi đi lấy cho cô một bình nước ấm, uống chút cho khỏe đi.”

Trong ký ức của Trần Thanh Dư có người này, Vương Mỹ Lan, một phụ nữ gả vào khu khu tập thể, làm việc trong xưởng dệt.

Vừa rót nước, Vương Mỹ Lan vừa trách móc: “Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả? Nỡ lòng nào mà bỏ mặc con cái như thế? Hai đứa nhỏ này là do cô một tay nuôi lớn, cô mà đi rồi, chúng nó biết phải làm sao? Làm mẹ mà sao nhẫn tâm thế chứ?”

Không đợi Trần Thanh Dư đáp lời, cô ta đã tiếp tục: “Tôi thấy cô đứng không vững từ sáng, may mà có người đưa kịp vào viện, không thì đến giờ ai biết cô đã thế nào rồi! Cô có biết mình uống phải thuốc chuột quá hạn không? Bác sĩ bảo vì thuốc hết hạn nên hiệu quả kém đi, chứ nếu không, với cái tình trạng chậm trễ như vậy, cô có mà xuống đất gặp chồng cô rồi!”

Cô ta thở dài, giọng điệu có vài phần hận sắt không thành thép: “Chồng mất rồi, cô càng phải mạnh mẽ lên chứ, sao lại thành ra thế này?”

Cô ta lải nhải một hồi, nhưng Trần Thanh Dư vẫn nghe ra được ý tốt trong từng câu nói. Cô nhẹ nhàng đáp: “Tôi sẽ không làm vậy nữa…”

Vương Mỹ Lan thấy cô chịu nghe khuyên bảo, lập tức vui vẻ hơn, gật gù nói: “Thế thì tốt, có thể hiểu được thì tốt nhất. Chết tử tế không bằng sống tiếp, huống hồ cô vẫn còn hai đứa nhỏ. Cô mà đi rồi, cô định để mẹ chồng cô nuôi chúng chắc?”

Nói đến đây, cô ta bĩu môi, bộ dạng đầy khinh thường.

Hàng xóm trong khu khu tập thể này ở với nhau bao năm, ai mà chẳng biết tính nết ai! Cái bà bà cụ Triệu kia, làm gì có chuyện bà ta chịu tử tế với hai đứa nhỏ mồ côi mẹ chứ?

Trần Thanh Dư khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng mẹ chồng đâu, trong lòng cũng đoán được vài phần.

Vương Mỹ Lan thấy vậy, cười nhạt: “Cô đừng tìm làm gì, bà ta đâu có đến. Mong cô chết luôn ở bệnh viện thì có!”

Cô ta nói rồi “phì” một tiếng, nhưng ngay sau đó lại có chút xấu hổ, lắp bắp nói: “À, còn sân trước phí với tiền rửa ruột của cô… là tôi ứng trước giúp cô.”

Trần Thanh Dư vội nói: “Cảm ơn chị, chị Vương. Đợi tôi xuất viện về nhà sẽ trả lại chị ngay.”

Ở cái thời buổi này, tìm được một người chủ động giúp đỡ khi mình khó khăn đã là may mắn lắm rồi. Cô ghi nhớ ơn nghĩa này trong lòng.

Vương Mỹ Lan nghe vậy thì sắc mặt dịu lại đôi chút, nhưng nghĩ đến cái tính khó chịu của bà cụ Triệu thì cô ta lại thấy lo lắng. Cái bà già ấy quá quắt có tiếng, bà ta nhất quyết không chịu bỏ tiền ra cứu con dâu, ngay cả những người khác trong khu cũng không ai chịu góp một xu. Cô ta thì lúc đó nhất thời mềm lòng, bây giờ nghĩ lại mới thấy có chút hối hận.

Nhưng tiền đã bỏ ra rồi, giờ có hối cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu cô ta không đứng ra giúp, để lỡ con bé này lại quẫn trí mà tìm chết lần nữa, vậy thì tiền của cô ta còn lâu mới đòi lại được!

Vương Mỹ Lan trong lòng có chút lo lắng, trên mặt cũng lộ ra vài phần bồn chồn. Đúng lúc đó, cậu bé trai bên cạnh đang ngủ mơ bỗng nấc lên một tiếng nức nở. Vương Mỹ Lan nhìn mà không khỏi trợn trắng mắt, lẩm bẩm:

“Bà mẹ chồng của cô đúng là quá đáng, không chịu chăm hai đứa nhỏ, nhất quyết phải bắt tôi mang sang đây giao lại cho cô.”

Thật chưa từng thấy ai làm bà nội mà lại như thế! Không thương cháu gái đã đành, ngay cả đứa cháu đích tôn cũng không thèm để mắt tới. Thật đúng là vừa ích kỷ vừa khắc nghiệt!

Trần Thanh Dư vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận mới, cô không cảm thấy quá thân thiết với hai đứa nhỏ này. Nhưng nhìn hai bé gầy gò, khuôn mặt lấm lem, trong lòng cô không khỏi mềm nhũn. Cuối cùng, cô vẫn vươn tay, khẽ kéo hai đứa lại gần mình hơn.

Lúc này, trong đầu cô mới chợt lóe lên một chuyện quan trọng, cô ngẩng đầu hỏi:

“Chị Vương, tôi đã nằm viện mấy ngày rồi?”

Vương Mỹ Lan đáp: “Ba ngày. Cô hôn mê mất hai ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, sáng mai phải xuất viện.”

Cô ta suy nghĩ một chút rồi dè dặt hỏi:

“Ngày mai tôi tan làm qua nhà cô lấy tiền, được chứ?”

Trần Thanh Dư nhẹ gật đầu. Nợ thì phải trả, đó là lẽ đương nhiên.

Vương Mỹ Lan thấy cô sảng khoái đồng ý, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Lỡ đâu cô ta bỏ tiền ra rồi mà không đòi lại được thì sao? Nghĩ vậy, cô ta bặm môi, hạ quyết tâm:

“Tối nay tôi ở đây trông chừng cô.”

Tuyệt đối không thể để cô gái này lại nghĩ quẩn thêm lần nữa!

Nếu không, chẳng phải tiền của mình cứ thế ném xuống sông sao!

Làm người tốt thật khó!

Trần Thanh Dư ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Tối nay tôi sẽ xuất viện.”

Vương Mỹ Lan sững người.

Cô ta nhìn về phía Trần Thanh Dư, vừa vặn chạm phải ánh mắt của cô. Không hiểu sao, Vương Mỹ Lan bỗng thấy có chút lạnh sống lưng, đôi mắt của quả phụ trẻ nhà họ Lâm hôm nay đen sẫm một cách lạ lùng, sâu thẳm đến mức khiến người ta sợ hãi. Cô ta bất giác lùi lại một bước.

Nhưng nhìn kỹ lại, vẫn chỉ thấy một quả phụ trẻ gầy yếu ngồi cúi đầu trên giường bệnh, mái tóc rối tung che khuất ánh mắt, cả người toát ra vẻ cam chịu, nhu nhược đến đáng thương.

Vương Mỹ Lan thầm nghĩ: Chắc mình hoa mắt rồi.

Nếu không phải tính tình yếu đuối thì mấy năm qua làm sao lại để bà cụ Triệu bắt nạt đến mức này? Nghĩ vậy, cô ta bất giác thở dài một tiếng, lắc đầu than thở:

“Sao số cô lại khổ thế không biết…”

Vừa dứt lời, cô ta chợt hối hận. Nhỡ đâu lại khiến người ta nghĩ quẩn thì sao?

Nghĩ vậy, Vương Mỹ Lan vội vàng chữa lại:

“Chồng cô mất rồi, cô cũng không thể cứ buông xuôi như vậy. Cô phải mạnh mẽ đứng lên! Dù không vì bản thân thì cũng phải nghĩ cho hai đứa nhỏ chứ! Cô nhìn xem, bọn trẻ hiểu chuyện như thế…”

Trần Thanh Dư nhẹ nhàng đáp: “Tôi biết rồi.”

Câu trả lời rất khẽ nhưng lại không có chút dao động nào.

Cô vẫn cúi đầu, những lọn tóc xõa rối lòa xòa che mất biểu cảm trong mắt.



Chú thích

[1] Long phụng thai: một trai một gái sinh đôi – trong văn hóa Trung Hoa, đây là điềm lành, nhưng cũng tùy vào cách nhìn nhận của từng gia đình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play